Đầu xuân nên bàn chuyện kho vàng, để hy vọng gửi lời chúc thịnh vượng tới mọi người.
Có phải Tướng CS Chu Văn Tấn bị Lê Duẩn giết vì không chịu khai ra kho vàng mà vị tướng gốc người Nùng này
đã giấu để chờ cơ hội giúp dân tộc Nùng...
Đó là những gì ông Võ Đaị Tôn kể lại, qua lời một người Nùng bạn tù kể, một người trong nhóm thân cận của
Tướng Chu Văn Tấn và cùng nuôi hy vọng một ngày lập quốc riêng cho dân tộc Nùng.
Ông Võ Đaị Tôn nói rằng ông không có cách gì để xác minh lời người bạn tù ở trại tù Thanh Liệt kia kể. Bài viết
của ông cụ họ Võ lưu truyền trên nhiều mạng, cuối năm 2013, nay mình mới đọc, cũng là trong lúc doanh nghiệp
Trung Quốc sang mua giấy phép khai thác mỏ khoáng sản VN, nên ghi lại để những người có cơ hội quan sát
kiểm chứng, và nếu có thật cũng cần báo nguy... để kho vàng khỏi rơi vào tay tư bản đỏ Tàu Cộng.
Bài của ông Võ Đaị Tôn có tựa đề “Chuyện kể trong tù nhân một dịp Tết: Kho Vàng Của Thượng Tướng Cộng
Sản Chu Văn Tấn” nơi đây trích như sau:
“...Sau đây là chuyện kể, lời của người bạn tù trong dịp Tết 1988 tại trại giam Thanh Liệt:
… "Tôi đã bị bắt giam gần 10 năm nay rồi, kể từ năm 1979 đến nay (1988), bị chuyển trại nhiều lần, nhiều nơi. Tôi
tin rằng tôi sẽ bị chết trong tù, sẽ bị thủ tiêu, như Ông Thầy của tôi, cho nên tôi chẳng ngại gì mà không nói qua
cho ông biết. Tôi cũng không sợ ông sẽ báo cáo lại với các "cấp Trên" vì họ cũng sẽ không khai thác được gì
thêm. Những gì tôi biết thì tôi sẽ mang theo khi chết. Còn vợ con tôi thì tôi không muốn nghĩ đến nữa, họ sống với
núi rừng quen rồi, có tôi hay không còn tôi thì cũng chẳng sao. Riêng đối với ông, tuy mới quen nhau, được chung
sống với nhau chưa biết ngày nào sẽ cách ly, nhưng tôi cũng đã nghe nói về ông rồi. Ông từ nước ngoài về đây,
ông ra họp báo chống lại cộng sản. Tôi trọng ông về điều đó, mặc dù tôi cũng là đảng viên cộng sản, nhưng tôi
theo đảng là vì tôi theo Ông Thầy của tôi. Bây giờ thì Ông Thầy của tôi đã chết rồi, tôi chẳng còn có gì phải lo nữa.
Già yếu, tù tội không án lệnh, trước sau gì cũng chết ở đây thôi… Ông Thầy của tôi được phong quân hàm
Thượng Tướng đầu tiên, lúc chưa tới 50 tuổi, từng làm Bộ Trưởng Quốc Phòng, làm Phó Chủ Tịch Quốc Hội. Chỉ
có núi rừng Việt Bắc của chúng tôi mới sinh ra được một Ông Thầy vĩ đại như vậy. Ngay chính giặc Pháp cũng
phải nể trọng gọi Ông Thầy là "Hùm xám Bắc Sơn" trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp kia mà. (Tôi lưu ý mỗi
lần nói về Tướng Chu Văn Tấn thì ông bạn tù của tôi dường như có kèm theo một vài tiếng nấc, tiếng khóc uất ức
nào đó). Khi "Ông Hồ" làm việc ở Pắc Pó thì chính Ông Thầy của chúng tôi lo việc bảo vệ an ninh, và "Ông Hồ" lúc
nào cũng tin cẩn Ông Thầy, một trong số ít đồng chí được "Ông Hồ" quý yêu nhất. Ông Thầy của chúng tôi cũng
là Uỷ Viên Trung Ương Đảng đấy…
Ông còn nhớ không, vào năm 1945, 1946 gì đó, có Tuần Lễ Vàng khắp cả nước, kêu gọi nhân dân đóng góp
vàng để làm phương tiện chi tiêu đánh giặc Pháp, giặc Nhật. Tôi nghe nói đã quyên góp được hơn 400 ký vàng đủ
loại, và nhiều thứ đồ trang sức khác, cũng như mấy chục triệu tiền Đông Dương thời đó. Sau đó, "Ông Hồ" lệnh
cho Ông Thầy chúng tôi chuyển tải khoảng hơn 200 ký vàng và mấy triệu đồng qua Tàu để cầu xin ủng hộ việc
đánh Pháp, giành độc lập. Chính tôi cũng được đi theo các đoàn chuyển tải vàng này. Nhưng Ông Thầy ra lệnh là
chỉ chuyển đi khoảng 100 ký thôi, số còn lại thì chôn cất tại nhiều nơi ở Lạng Sơn, Cao Bằng, sẽ sử dụng riêng
cho khu Tự Trị Việt Bắc sau này. Thời bấy giờ mà có được số vàng như vậy là lớn lắm đấy. Chúng tôi chỉ biết theo
lệnh của Ông Thầy, không thắc mắc, không báo cáo với ai cả. Tôi được biết những nơi chôn cất vàng ấy nhưng
đến chết cũng không khai báo. Có một vài anh em chúng tôi cũng được biết, nhưng họ cũng như tôi, không bao
giờ tiết lộ, tôi tin điều đó, nhất là khi Ông Thầy của chúng tôi đã bị thủ tiêu…
Chúng tôi không bao giờ phản lại Ông Thầy. Chết thì thôi, sá gì…
Sau khi "Ông Hồ" chết, thì ông Lê Duẩn, không biết tìm hiểu tin tức ở đâu, cứ cật vấn Ông Thầy chúng tôi về các
kho vàng bí mật tại vùng Việt Bắc. Nhưng cũng chẳng khai thác được gì. Có nhiều lần Ông Thầy bị gọi về Hà Nội
"làm việc", có tôi tháp tùng, bị hăm dọa đủ điều nhưng chúng tôi không hề hé môi. Đến năm 1979, chuyện chiến
tranh biên giới Việt-Trung lại xảy ra, nhất là tại các vùng Cao Bằng, Lạng Sơn. Quân ta bị đánh tơi bời, riêng bộ tộc
Nùng của chúng tôi thì rút sâu vào rừng cho nên không bị thiệt hại nhiều. Lại có tin đồn là Ông Thầy và chúng tôi
có mật ước gì đó với Trung Quốc, muốn vùng lên lập khu tự trị riêng cho người Nùng chúng tôi và Ông Thầy sẽ
làm thủ lãnh biệt lập. Ông Lê Duẩn lại nghi ngờ thêm, tước hết binh quyền và chức vụ của Ông Thầy, bắt về Hà
Nội giam lỏng. Chúng tôi bơ vơ từ đó… Và tôi cũng bị bắt giam luôn, bị cách ly. Tôi bị tra khảo suốt mấy năm trời,
âm mưu gián điệp với Trung Quốc thì chẳng có, còn bí mật chôn cất vàng thì tôi không khai báo. Tôi đã nói với
ông rồi, có chết cũng không nói mà. Sau này thì họ cứ giam lỏng tôi, thỉnh thoảng cho gia đình tiếp tế quà, không
có án lệnh, không biết bao giờ được thả ra. Tôi tin là sẽ bị chết luôn trong tù. Đến năm 1984 thì tôi được tin các
bạn tù cho biết là Ông Thầy của tôi đã chết ở Hà Nội, chết trong tù, nghe nói là bị bóp cổ, thủ tiêu, sau khi họ
không khai thác được tin tức gì về kho vàng. Họ cho chôn Ông Thầy ở Văn Điển, có nói ra thì ông cũng chẳng biết
Văn Điển ở đâu. Và sau đó thì cho cải táng về Thái Nguyên, quê hương của Ông Thầy chúng tôi. Đối với tôi, đấy
là một cái tang lớn, tôi có lời thề là sống chết gì cũng theo Ông Thầy… Rồi đến năm 1986 thì ông Lê Duẩn chết.
Bây giờ là năm 1988 rồi, tôi cũng chẳng biết ra sao… Tôi tiếc là chúng ta không được gặp nhau ngoài đời, gặp
nhau ở Việt Bắc, vì với tánh khí của ông, mặc dù mới trực diện nhau, nhưng tôi tin là chúng ta có thể cộng tác
nhiều việc. Biết đâu, với thân tình, tôi sẽ cho ông biết thêm về kho vàng của chúng tôi, kho vàng của Ông Thầy…
Thôi, chúng ta cố ngủ đi, rồi mai sẽ nói chuyện tiếp… Mấy con gà ở bên kia vách tường huyện Thanh Trì sắp gáy
sáng rồi đấy… "...”(ngưng trích)
Ông Võ Đại Tôn nói rằng bạn tù người Nùng kia rồi chuyển trại, rồi không biết ở đâu. Chuyện nghe như tiểu thuyết.
Nhưng cuộc đời này thực ra có quá nhiều ly kỳ hơn tiểu thuyết vậy. Ngay như cuộc đời của ông Võ Đạị Tôn cũng
là một cuốn tiểu thuyết sống. Cũng như cuộc đời những ngươì yêu nước khác, cũng như cuộc chiến vì xã hội dân
sự hiện nay. Hay như thảm sát Mậu Thân, tưởng chỉ là tiểu thuyết, ai ngờ là sự thật tàn bạo như thế.
Nếu chỉ nghe kể, không chắc gì bao nhiêu người đời sau đã tin. May mắn, truyền thông thời này đã ghi lại kịp, và
ghi laị quá nhiều dữ kiện mà nhà nước Hà Nội muốn xóa sạch.
Cô Tư Sài Gòn