logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 04/03/2014 lúc 07:24:23(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Hôm qua sinh nhật thằng con 18 tuổi, hôm nay cười nụ nó dẫn về một cô. Cô bạn gái dáng cao xinh đẹp, vẻ đoan trang, nhìn mặt là thấy thương liền.
Nhìn cô nhỏ có cái mặt hiền queo, đứng ngồi khép nép, ông nghĩ thầm: con nhà ai mà mặt mày coi phúc hậu, dâu Việt Nam đâu phải dễ tìm, coi vậy mà thằng nầy ngon hơn thằng anh của nó… Chợt nhớ ra nhà đang có khách, ông cười xã giao rồi chuẩn bị rút lui cho hai đứa nhỏ nó thoải mái chuyện trò, thì thằng con, thằng Tuấn, nó lên tiếng:
- Tụi con quen nhau cả năm rồi đó ba!
Ông vui vẻ:
- Tụi con học chung lớp hả?
- Dạ không, bằng lớp nhưng khác trường.
Ông nhìn cô nhỏ, rồi hỏi cho có hỏi:
- Năm sau vào đại học, tụi con có định học chung ngành?
Cô nhỏ tự nhiên lúng túng, nhìn qua Tuấn rồi ấp úng.
- Dạ… dạ… con định… con định…
Cô nhỏ còn chưa nói dứt câu, thằng Tuấn đã chen vào đỡ lời, nói một câu… không dính gì đến chuyện ông đang hỏi:
- Thì tụi con cũng tính… tùm lum, nhưng chắc là phải chờ… Hoa là con lớn trong gia đình có ba chị em gái và có một em trai, nên nhiều khi cũng rất là… khó xử.
Ngạc nhiên, ông hỏi lại thằng con:
- Là con lớn thì nhiều khi cũng cực, nhưng chắc các em cũng đã lớn hết rồi thì sao mà khó xử?
Liếc nhìn cô bạn gái, làm cô nhỏ quay đi, mím môi cúi đầu nhìn xuống đất, thằng con ông đưa tay gãi gãi cái đầu, rồi thấp giọng:
- Tụi con… lỡ rồi, khó xử lắm! Ba cho hai đứa làm đám cưới nghe ba?
Đang ngồi thong thả trên chiếc ghế sofa, nghe tới đây ông bật lên như cái lò xo. Ông trợn mắt nhìn thằng con, rồi quét tia nhìn vào cái bụng thon của cô nhỏ. Ông chợt thoáng nghĩ, nhìn cái bụng xẹp lép thế kia có gì đâu mà hoảng hốt, chắc nó muốn nói tụi con lỡ thương nhau, hay lỡ yêu nhau? Tiếng Việt nhiều khi nó nói cũng… ghê lắm, nghe không thông mà nhiều khi… đỡ cũng không kịp. Chắc tại ông suy nghĩ quá đà nên phản ứng quá lố vậy thôi. Lấy lại bình tĩnh ông hỏi nhanh:
- Lỡ là sao? Lỡ thương nhau rồi phải không? Thương yêu trai gái là chuyện bình thường, tụi con còn nhỏ, thương thì cứ thương, học thì phải học. Học xong có ngành nghề rồi thì cưới hỏi sau, cũng không muộn.
Tuấn bối rối nhìn ba, nhăn nhó khổ sở:
- Chờ không nổi đâu, Hoa đã có… thai ba tháng rồi ba!
Lần nầy, như bị điện giựt, ông đứng bật dậy, trợn mắt nhìn hai đứa… con nít, cái mặt còn non xèo mà học đòi làm chuyện… vợ chồng. Ông nổi nóng, lớn tiếng:
- Hai đứa bây mới tí tuổi đầu mà đã gây… họa rồi hả? Cái thằng tắm còn chưa biết chắc có lau khô cái mình hay không mà đòi cưới vợ, còn con gái gì mà mới nứt mắt ra đã muốn… đẻ là sao? Thôi dẹp đi!
Nói xong ông hầm hầm bước ra khỏi nhà, đóng sập cánh cửa lại thật mạnh, bỏ lại phía trong hai đứa nhỏ ngồi nhìn nhau mà khóc.
Sau cái ngày đó, gần như mỗi ngày khi thức dậy để chuẩn bị đi làm ông đều thấy Tuấn xớ rớ quanh quẩn. Nó nhìn ông với ánh mắt chờ đợi như muốn nói điều gì. Ông luôn làm mặt giận hờn để thằng con đừng… xáp lại gần.
Đến một hôm, chắc chịu hết nổi, nó đến bên ông mà hỏi:
- Tính sao đây ba? Cái bụng nó càng ngày càng lớn, nín thinh hoài chắc ba má nó sẽ giết nó chết quá!
Nghe nó hỏi mà ông thêm nổi nóng. Nếu con nhỏ đó mà biết sợ ba má nó trước khi ngủ với trai thì không có cái cảnh sợ hãi như ngày hôm nay, ông nghĩ. Thường là con gái Việt Nam mình lúc nào cũng được cha mẹ dạy rất kỹ phải… thủ thân cho tới ngày cưới, chứ có đâu mà xáp nhanh, đẻ lẹ như vậy? Còn cái thằng nhóc kia, học chưa xong lớp 12, chưa làm ra được xu nào, mà bày đặt có con, rồi lấy gì nuôi? Suy nghĩ đó làm mặt ông hầm hầm, ông không thèm trả lời, lách mình tránh đường thằng con đang đứng cản rồi bỏ đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, ông đứng lại quay đầu nhìn nó rồi nói:
- Suốt ngày chỉ có ăn rồi học, mà học không ra gì, lo đàn đúm ăn chơi, có sức chơi thì có sức chịu, tự lo thân đi!
Nói xong ông bước ra ngoài rồi đóng sập cánh cửa lại.
Tuấn đứng tần ngần một chút rồi mở cửa chạy dọc theo hành lang của building, bám theo ba năn nỉ:
- Lỡ rồi ba! Phải cứu con lần nầy, con đâu… biết chuyện lớn vầy!
Vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, trong đó có vài người quen lên tiếng chào hỏi. Ông bước nhanh vô trong, bấm nút cho cửa thang máy đóng lại, ông ngoái nhìn nó, lắc đầu ngán ngẩm rồi nghĩ thầm, phải cho tụi bây sợ một chuyến, từ từ rồi mới tính sau… Thằng con nhìn cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, tiu nghỉu quay về.
Thấy ông im, Tuấn cũng im luôn… Cho tới một hôm ông đi làm về, vừa mới mở cửa bước vào nhà đã thấy thằng nhỏ ngồi đó trong tư thế muốn nói chuyện. Ông định làm lơ như mọi ngày thì nó lên tiếng:
- Ba, có chuyện nầy con phải… thông báo với ba.
Ông hỏi nó:
- Chuyện gì nữa đây? Mệt quá rồi! Bữa khác nói.
Tuấn nói một hơi:
- Không được, trễ lắm rồi! Con thông báo cho ba biết Thứ Bảy tuần nầy tụi con tổ chức đám cưới. Thiệp mời ba, con để trên đầu TV, 7 giờ tiệc bắt đầu, ba nhớ đến đúng giờ giùm.
Nghe tới đó, cơn giận của ông như bùng cháy dữ dội, ông thảy cái bịch đồ ăn trên tay xuống sàn nhà, rồi cung tay xỉa vào mặt thằng con mà quát lớn:
- Mầy nói gì? Cái thằng đẻ mầy ra nó chết rồi hay sao mà tao đứng đây nghe mầy thông báo đi đám cưới của mầy? Tao là gì của mầy? Là bạn? Là hàng xóm hay là thằng đầy tớ của mầy? Đồ mất dạy!
Chưa bao giờ Tuấn thấy ba giận dữ như vậy. Sợ quá nó vọt nhanh ra khỏi cửa. Cửa đóng lại rồi mà vẫn còn nghe tiếng đập đồ rầm rầm ở bên trong.
Thứ Bảy đó, ông ở nhà một mình uống bia… Tấm thiệp màu đỏ chót trên nóc cái tivi như chỏi vào đầu ông nhức nhối. Càng nghĩ ông càng tức mình, càng tức mình ông càng uống cho đến khi ông không còn nhúc nhích nổi… rồi ông nằm lăn ra dưới sàn nhà cho tới trưa ngày hôm sau. Khi mở mắt ra ông thấy choáng váng, đầu nhức như búa bổ, cổ họng cháy khô. Ông ráng định tâm coi mình đang ở đâu mà sao thấy đầu óc quay cuồng… Ông ráng gượng dậy, vịn lần theo vách tường đi lấy cho mình chai nước, rồi ngồi bẹp xuống, dựa lưng vào cái tủ lạnh mà uống ừng ực. Gần hết chai nước lọc, ông nhìn quanh nhà, vẫn thấy mọi thứ bừa bộn như mọi ngày, không có gì thay đổi, chỉ có ông hôm nay, sao không cảm thấy mình của ngày hôm qua.
Ông nghĩ ngược về quá khứ, cái ngày mà khi xưa nhận trách nhiệm với vợ, dẫn hai thằng con đi vượt biên, để có cơ hội tốt hơn cho tụi nó ăn học thành tài… Đã qua bao năm rồi, hai đứa nhỏ dần lớn, nhưng học thì chưa xong, tài đâu thì chưa thấy, chỉ thấy phiền não vây quanh.
Cuộc sống của ông lúc nào cũng chật vật vì phải lo hai thằng con bên nầy, vợ và ba đứa nhỏ bên kia, nên cho dù làm tận lực thì thời gian và sức lực của ông cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Vì làm ca đêm nên ông ít có thời gian với hai thằng con mới lớn, rồi tụi nó cũng thường không nói cho ông nghe những chuyện tụi nó làm, nên ông cứ tưởng con mình vẫn còn ngoan ngoãn như xưa… Cho tới một hôm nhà trường phone hỏi sao con ông trốn học hoài hoài, ông mới biết thằng con lớn của ông mê lang thang chứ không ưa trường lớp. Giận con, ông lớn tiếng la nó, nó cũng không vừa trả treo lại từng câu. Không dằn được cơn giận, ông nên đã nặng lời đuổi thẳng thằng con. Thằng nhỏ nghe xong nghinh nghinh cái mặt, bỏ vào phòng nhét vội vài bộ đồ vô cái bao áo gối, rồi bỏ đi luôn hơn hai năm rồi chưa chịu phone về.
Ông biết thằng con lớn đang ở chung với con bạn gái tóc vàng, nghe nói con nhỏ nầy sáng xỉn chiều say, thằng con ông bỏ học đi làm hãng, để có đủ tiền cho con nhỏ kia say xỉn. Chán nản quá là chán, lâu rồi ông cũng không thèm nói tới nó, mà thằng con nhỏ cũng tránh né không muốn nói chuyện thằng anh với cha.
Ông chỉ hy vọng thằng em nầy phải khác hơn biết lo ăn học, nào dè nó lại cũng chung đường như anh nó, sớm bỏ trường chỉ thích nuôi con. Càng nghĩ ông càng thấy quá ê chề ngán ngẩm. Uổng cái công cha con sống chết vượt biển qua đây làm chi mà sống không ra gì!
Cũng cùng lúc ông xót xa với quá khứ, đau buồn hiện tại và thấy như hụt hẫng ở tương lai thì bên kia nhà gái họ cũng đang cười đau, khóc hận cho cái cảnh con gái mang bầu, nhà chồng bỏ mặc. Họ đã nuốt giận, tự đứng ra tổ chức đám cưới cho con, đã vậy mà cha chồng còn không thèm đến dự. Chuyện đã trở thành đề tài cho thiên hạ xầm xì, làm cho gia đình nhà gái càng thêm hận. Họ cấm tuyệt không cho Tuấn về bên nội. Tuấn cũng giận ba, nên cũng im luôn từ sau ngày cưới.
Cưới vợ rồi thì phải lo nuôi, Tuấn bỏ học đi làm ở McDonald’s để có tiền góp vào tiền ăn ở và chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời. Lần đầu tiên đi làm không phải dễ, làm tất bật mà đồng lương đem về ít ỏi, lại phải sống chen nhau trong căn apartment nhỏ hẹp, ở chung đông người nên luôn phải để ý e dè, lâu dần, nó thấy mỏi mệt. Tới lúc đó Tuấn mới thấm thía hết cái cảnh ở nhờ bên nhà vợ, nhưng lỡ hết rồi, biết phải làm sao! Bạn bè cùng lứa, vẫn sống vui học tốt, nhìn lại mình nặng nề trong hiện tại, hun hút ở tương lai. Muốn phone về cho ba để nói lời xin lỗi, nhưng mắc cỡ, ngại ngùng Tuấn phải đành im.
Cho tới ngày vợ nó sanh, Tuấn thấy ba đi từ ngoài vào trong bệnh viện, quá mừng vui vì lâu rồi không gặp mặt, nó liền chạy theo hỏi:
- Ba! Ba vào đây chi vậy? Ba có sao không?
Nghe tiếng thằng con tự dưng ông như nghẹn lại, ông yên lặng một chút rồi mới nói:
- Ba nghe vợ con sanh nên vào thăm mẹ con nó.
- Dạ, được thằng con trai, giống con như đúc. Để con dẫn ba vào thăm nó.
Hai cha con sóng bước bên nhau, đi được một đoạn ông dừng chân đứng lại, nhìn thằng con rồi ngập ngừng ông nói:
- Lúc trước vì giận con còn nhỏ mà không lo học, nên chần chờ chưa kịp lo chuyện cưới xin, thì con gởi thiệp, làm cho ba tự ái không đi, giờ nghĩ lại thấy mình quá bậy, thôi đừng giận ba nữa nghe con!
Ứa nước mắt, ôm vai ba Tuấn nói:
- Bỏ qua hết đi ba, cũng là lỗi của con tất cả. Bây giờ có con rồi con mới hiểu. Ba cũng đừng buồn hay tự trách làm chi, vô ôm thằng cháu nội thì chuyện buồn gì cũng sẽ quên mau.
Đứng trước cửa phòng sanh, ông phải chờ coi con dâu có bằng lòng cho ông đến thăm nó hay không, nên Tuấn vào trong thông báo trước. Chỉ vài phút sau Tuấn bước ra nhăn nhăn cái mặt, kéo ông đi ra xa rồi nói:
- Thôi đi ba! Vợ con nó vẫn còn chưa thoải mái, để từ từ rồi sẽ gặp sau. Ba đừng buồn, lỗi của con đã trách hờn ba, rồi làm đà cho nó giận sâu hơn.
Ông hiểu chuyện, chỉ gật đầu rồi lầm lũi bước đi. Nhìn theo dáng lưng khòm khòm, bước đi như chao ngả, đây là lần đầu tiên Tuấn thấy ba mình không còn trẻ nữa. Nó mủi lòng tự trách, mình gây tội rồi bỏ ba một mình hiu quạnh, Tuấn nghĩ: mai nầy sẽ ẵm thằng cháu về thăm ông nội thường xuyên để ba vui trở lại.
Hôm nay có cú phone từ bệnh viện gọi, cho hay ông già bị stroke té nằm ngoài đường, xe Ambulance đã chở ngay vào bệnh viện. Tuấn bỏ hết mọi việc, chạy nhanh vào nhà thương. Thằng con thấy cha nó miệng méo, mặt mày không giống… ba. Người cha nước mắt chảy, nhìn con mà nói không được. Khủng hoảng nào bằng khi thấy mình vẫn còn thở, mà nằm yên không nhúc nhích, cái miệng vẫn còn đó, mà chỉ có thể ú ớ… Hai cha con nhìn nhau, mạnh ai nấy khóc.
Quyết định đi thăm nuôi ba mỗi ngày, Tuấn nghĩ con vợ sẽ cằn nhằn tới nhức óc. Vậy mà không ngờ con nhỏ lại tỏ ra hết lòng lo lắng, muốn chia sẻ với chồng trong lúc khó khăn. Nó nói, “tuy ba không thương em, nhưng giờ ba mang bệnh nặng, em phải vào thăm cho trọn đạo dâu con”.
Nghe vợ nói Tuấn mừng rơi nước mắt, tự trong lòng cảm thấy biết ơn, rồi lòng dặn lòng, suốt đời em, anh sẽ… gánh!
Siết chặt tay vợ cùng bước vào phòng bệnh, giọng hân hoan Tuấn nói với ba:
- Ba, coi ai đến thăm ba nè!
Việc con dâu đến thăm làm ông cảm động. Nó vẫn có dáng vẻ hiền lành như lần đầu ông gặp mặt. Nhưng vì không nói được, ông chỉ ú ớ rồi nhìn dâu mà rưng rưng nước mắt.
Tuấn đến bên nắm tay ba:
- Vợ con lo lắng nên muốn đến thăm, con đi làm nhưng Hoa sẽ ở lại với ba. Tan sở con về dẫn thằng cháu vô thăm.
Nói xong Tuấn siết chặt tay ba, như thầm nói có dâu hiền đến thăm rồi đó nha ba… rồi tươi mặt, nhìn cha nó, cười cười trước khi bước đi ra cửa.
Còn lại mình ông và con dâu, ông nhìn nó thầm biết ơn, và tự trách sao hôm xưa mình nóng nảy, rồi chần chờ kéo dài thời gian làm chi, khiến cho mọi chuyện thêm rối rắm. Ông nghĩ cũng may nay đã êm rồi, sau nầy ông sẽ đem trà, rượu để xin lỗi và cầu thân cùng bên đàng gái. Ông muốn nói với nó những lời nầy nhưng tiếng ông phát ra không suôn sẻ, làm ông ngượng ngùng nhớ tới cái cảnh bệnh khổ của mình, nên ông nhìn dâu mà tiếp tục rưng rưng.
Thế nhưng khuôn mặt hiền của đứa con dâu bỗng dưng đổi sắc. Nó cười khan, rồi đột nhiên ngừng cười, hất mặt nhìn ông:
- Sao rồi? Ông nhìn tôi rưng rưng, chắc đang nghĩ tôi vào đây là để lo cho ông thiệt đó hả? Dẹp đi! Tôi vào đây là để coi cái tướng xụi bại của ông ra sao? Khi xưa hung hăng cỡ nào mà rồi cũng có ngày thân tàn ma dại nầy? Tôi biết là ông đang thù tôi, nhưng đừng hỏi tại sao tôi làm vậy, mà ông phải tự hỏi lại mình, đã gây tổn thương gì cho người khác. Nhớ cái cảnh tôi bụng mang dạ chửa, làm đám cưới mà không có một người bên đàn trai tới dự, cả nhà tôi phải mang mặt nhục mà chịu đựng, nợ nầy ông làm sao trả hết đây? Còn nữa! Tôi làm bộ ngó lơ, thả lỏng cho thằng chồng ẵm thằng con nhỏ về thăm ông là để làm gì ông có biết không? Là để cho ông có cơ hội gần gũi rồi thương thằng cháu nội đậm đà, rồi thì tôi sẽ cấm tiệt không cho ông gặp nó nữa, để ông biết cảm giác thế nào là bị người ta chơi mình. Giờ thì ông hiểu hết cái cảm giác bị người ta chơi mình như thế nào rồi phải không?
Nói xong, nó cười hăng hắc, đi tới đi lui nện gót giày cao gót xuống nền gạch cồm cộp. Ông có cảm tưởng như nó đang nện búa vào đầu mình… Nhìn thái độ và nghe hết những lời cay độc của con dâu, ông mới thật sự biết thế nào là kinh sợ… loài người. Ông muốn lên tiếng chửi đứa con dâu mặt đẹp mà lòng độc ác kia, nhưng lời của ông phát ra là một tràng ngọng nghịu, đứt khoảng, nước miếng, nước giãi chảy ra nhiễu nhão, làm cho nó có dịp để cười cợt thêm hơn. Nó ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, cười rất tươi đưa cái mặt vào gần kề mặt ông mà… thì thầm:
- Tức rồi hả? Tức lắm phải không? Từ từ mà tức, còn tức dài dài, có giỏi thì nhào ra… chết luôn mới là ngon nè, chứ nằm è ra đó cho người ta thay tã làm… hèn chính mình, làm phiền người khác có biết không?
Ông uất nghẹn tới độ muốn chết ngay tức khắc cho rồi, nhưng vẫn phải nằm trơ ra đó để tiếp tục đón nhận những… đòn thù của đứa “con dâu”.
Vừa lúc đó thì Tuấn con ông bước vào. Nó định dặn ông phải ráng ăn đồ nhà thương dù không vừa miệng. Khi nó bước vào thì cũng đúng lúc ông đang cố ngóc đầu lên để… đuổi con nhỏ kia phải ra khỏi đây ngay lập tức, nhưng vì giận quá nên càng lập bập, tiếng nói tắt nghẽn, chỉ phát ra những âm thanh hỗn độn, lẫn lộn với nước miếng, nước giãi chảy ra tèm lem, lòng thòng… Tuấn tưởng ba trở bệnh nên hoảng hốt la lên:
- Trời ơi! Sao ba bị gì nè? Cũng may mà có vợ con ở đây, nếu không thì không biết phải làm sao!?
Lúc nầy thì con nhỏ làm cái mặt hiền queo, thấy chồng bước vào nó giả bộ hoảng hốt, chạy tới đứng nép bên chồng rồi nói:
- May quá anh trở lại, chứ nếu không thì em không biết phải làm sao? Mới hỏi thăm ba có mấy câu thì tự dưng ba trở bệnh, làm em sợ quá! Anh nhấn chuông kêu bác sĩ đi, phải coi ba bệnh ra sao?
Rồi day qua ông, con nhỏ dịu dàng:
- Ba à, thăm ba một chút thôi, con phải về lo cho thằng nhỏ. Hãy yên tâm mà tịnh dưỡng, ngày nào còn bệnh thì ngày đó con còn thăm ba.
Nó còn làm bộ lo lắng, hỏi thăm vài câu khi thấy cô y tá bước vào, rồi mới chịu bỏ đi. Ông thầm nghĩ: phải công nhận con nhỏ nầy tuổi trẻ tài cao, ngoài sự độc ác ra, nó còn có biệt tài đóng kịch tuyệt hay, cho nên kiếp nầy, dù làm cách nào đi nữa thì hai cha con của ông cũng sẽ từ từ chết… đẹp trong tay của nó.
Hay tin ông bệnh nặng, thằng con lớn dọn về, rồi từ đó ngày ngày nó chở ông đi làm trị liệu, đi tập thể dục, bệnh ông bớt dần, nhưng vết hằn sâu trong lòng vẫn còn đó chưa phai.

Nguyễn Sỹ Thùy Ngân

Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.132 giây.