logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
song  
#1 Đã gửi : 15/05/2025 lúc 08:13:52(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Liên Hoan Phim Cannes lần thứ 78 được đạo diễn người Mỹ Quentin Tarantino tuyên bố khai mạc tối 13/05/2025 tại Cung Điện ảnh Cannes, Pháp. Ngày hội nghệ thuật đã không tránh được những xáo trộn đang diễn ra trên khắp thế giới, từ chiến tranh tại Ukraina, ở Gaza, đến nền dân chủ ở Mỹ.

UserPostedImage
Đạo diễn và các diễn viên Ukraina trước thềm lễ khai mạc Liên hoan phim Cannes lần thứ 78, ngày 13/05/2025. REUTERS - Benoit Tessier

Nhà báo ảnh Palestine Fatima Hassouna bị thiệt mạng giữa tháng 04/2025 ở Gaza do tên lửa của Israel chỉ một ngày sau khi được biết phim có cô xuất hiện được chọn tham dự Liên Hoan Phim Cannes. « Lẽ ra Fatima Hassouna đã ở đây với chúng ta tối nay », chủ tịch giám khảo Juliette Binoche nghẹn ngào nói và nhắc đến « những con tin ngày 07/10, tất cả các con tin, tù nhân, những người phải chịu đựng nỗi kinh hoàng và chết trong cảm giác bị bỏ rơi khủng khiếp ».
Diễn viên gạo cội người Mỹ Robert De Niro 81 tuổi, được đồng hương Leonardo DiCaprio trao Cành cọ vàng danh dự, đã chỉ trích không thương tiếc tổng thống Mỹ tại lễ khai mạc, kêu gọi « bảo vệ nền dân chủ » được coi là « điều hiển nhiên » trước một Donald Trump « thiếu học thức ». Ông khẳng định nghệ sĩ là « mối đe dọa cho những kẻ độc tài và phát xít trên thế giới này ».
Ban tổ chức cũng dành ngày khai mạc Cannes 2025 là « Ngày Ukraina » với ba bộ phim về cuộc chiến kéo dài hơn 3 năm ngay tại châu Âu được nhiều nghệ sĩ, tác giả, nhà báo thuật lại.
Đặc phái viên RFI Guillaume Thibaut, tường trình từ Cannes :
« Bộ phim Zelensky đã mở đầu cho ngày khai mạc này. Trong vòng 2 giờ 15, các tác giả kể lại câu chuyện về một cậu thiếu niên ít quan tâm đến chính trị trở thành một diễn viên, rồi một tổng thống và chỉ huy chiến tranh. « Một biểu tượng », theo nhận định của Yves Jeuland, một trong số các tác giả phim Zelensky.
Ông nói : « Mọi chuyện thay đổi liên tục. Điều chắc chắn là, với lòng dũng cảm, Zelensky đã cho thấy ông không chỉ là một phần của lịch sử Ukraina, của thế giới mà ông đã đi vào giáo trình lịch sử. Tôi tự nhủ rằng Putin không thể thắng được cuộc chiến này, người dân hoàn toàn thù nghịch với ông ấy ».
Năm 2022, Liên hoan Cannes đã mời tổng thống Zelensky phát biểu tại lễ khai mạc. « Ngày Ukraina » lần này là điều quan trọng, theo tổng đại diện Liên hoan Thierry Frémaux. Ông nói : « Chiến tranh chưa qua mà vẫn còn đó. Đó là những bộ phim lên án ngay chính ý tưởng chiến tranh ».
Đại sứ Ukraina tại Pháp Vadym Omelchenko xem cả ba bộ phim, vừa xúc động, vừa tự hào thấy đất nước của ông được đề cao, phát biểu : « Được liên hoan phim Cannes nhắc lại những đau thương, lòng dũng cảm của chúng tôi là điều rất quan trọng đối với chúng tôi. Cần phải đấu tranh chống chủ nghĩa phát xít và chống chiến tranh ».
« Ngày Ukraina » sẽ còn kéo dài trong suốt 15 ngày diễn ra Liên hoan tại một khu vực được dành riêng cho Ukraina ».
Sau lễ khai mạc mang tính chính trị, tài tử Mỹ Tom Cruise là khách mời trong ngày thứ hai (14/05) của Liên Hoan Cannes với tập 8 bộ phim Mission : Impossible (Nhiệm vụ bất khả thi) nhưng không tranh giải. Diễn viễn 62 tuổi sẽ bước lên thảm đỏ trước 19 giờ, cùng với nhóm nhạc sĩ trình diễn bản nhạc phim Nhiệm vụ bất khả thi nổi tiếng do Lalo Schifrin sáng tác.

Theo RFI


song  
#2 Đã gửi : 15/05/2025 lúc 08:17:00(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Liên hoan Cannes 2025 vinh danh nữ phóng viên ảnh Palestine tại Gaza

Sau cơn sốt với bộ phim ăn khách "Mission : Impossible" và ngôi sao điện ảnh Tom Cruise trên thảm đỏ, hôm nay 15/05/2025 tâm điểm của Liên hoan phim quốc tế Cannes là bộ phim tài liệu về chiến tranh Gaza. "Put Your Soul on Your Hand and Walk" của đạo diễn người Iran nói về hồi kết bi thảm của nữ phóng viên ảnh người Palestine tại dải đất liên tục bị quân đội Israel tấn công. Nhân vật chính trong phim và gia đình đã thiệt mạng trong một trận oanh kích cách nay đúng một tháng.
UserPostedImage
Nhà làm phim người Iran, Sepideh Farsi, với bức chân dung của phóng viên ảnh người Palestine, Fatima Hassouna, thiệt mạng trong một vụ oanh kích của Israel ở Gaza ngày 16/04/2025. © Tiago ROY / AFPTV / AFP

Phim được chiếu trong khuôn khổ chương trình ACID, một sinh hoạt « song hành » với các chương trình chính thức của Liên hoan Cannes.
Fatima Hassouna, 25 tuổi, là một phóng viên ảnh người Palestine sống tại Gaza. Ngôi nhà của cô bị trúng bom hôm 16/04, mẹ của Fatima là người duy nhất sống sót trong gia đình. Khai mạc Liên hoan Cannes năm nay, chủ tịch ban giám khảo Juliette Binoche đã nhấn mạnh: « Lẽ ra Fatima phải có mặt ở đây cùng với chúng ta đêm nay ». Cùng lúc, 380 tên tuổi lớn trong giới điện ảnh, từ nhà làm phim người Tây Ban Nha Pedro Almodova đến những ngôi sao của nghệ thuật thứ 7 Hoa Kỳ như Richard Gere hay Susan Sarandon … kêu gọi cộng đồng quốc tế « đừng im lặng trước cuộc diệt chủng đang được tiến hành tại Gaza ».
Phim tài liệu, mang tựa đề « Put Your Soul on Your Hand and Walk », do nữ đạo diễn người Iran đang sống lưu vong tại Pháp Sepideh Farsi thực hiện. Trong nhiều tháng trời, tác giả đã thu ảnh và ghi âm những trao đổi của cô với Fatima, trong đó nhiếp ảnh gia người Palestine này đã mô tả một dân tộc phải đối mặt với « một cuộc diệt chủng » mà quân đội Israel đang tiến hành. Giới phê bình đánh giá rất cao bộ phim tài liệu này và báo trước là khán giả Cannes sẽ rúng động với tác phẩm này, vì đạo diễn Farsi và nhân vật chính trong phim đã đưa người xem đến « thật gần với một cuộc diệt chủng ».  
Ngoài ra, trong ngày hôm nay, hai bộ phim tranh Cành Cọ Vàng ra mắt ban giám khảo. Phim thứ nhất là "Dossier 137" ( Hồ sơ 137 ) của đạo diễn người Pháp Dominik Moll, về câu chuyện của một người đàn ông bị thương trong phong trào biểu tình Gilets Jaunes tại Pháp hồi mùa thu 2018.
Tác phẩm thứ nhì tranh tài là "Sirât" ( Phán quyết cuối cùng ), của đạo diễn người Pháp gốc Tây Ban Nha Oliver Laxe. Phim kể lại hành trình của Louis cùng với cậu con trai đi tìm cô con gái là Mar, đã mất tích từ nhiều tháng qua. Hy vọng cha con đoàn tụ cứ vơi dần … Oliver Laxe năm 2016 từng đoạt Giải Thưởng Lớn ở hạng mục Tuần lễ dành cho các nhà phê bình.
Nhưng đương nhiên, tất cả ống kính thế giới đêm qua 14/05/2025 đều đã hướng về đoàn làm phim "Mission : Impossible", khi Tom Cruise cùng các bạn diễn bước lên thảm đỏ và một dàn nhạc sống chơi trực tiếp nhạc hiệu của « Nhiệm vụ bất khả thi »
Mission : Impossible - The Final Reckoning là tập thứ 8 và tập cuối của một serie đã mê hoặc « hàng triệu lớp khán giả ». Phim sẽ được công chiếu tại Pháp từ ngày 21/05/2025. Trong tác phẩm này, người hùng Ethan Hunt lao vào cuộc sinh tử với Entity, một trí tuệ nhân tạo được lập ra để « hủy diệt nhân loại », làm chủ các kho vũ khí hạt nhân của thế giới.
Theo RFI
song  
#3 Đã gửi : 18/05/2025 lúc 09:32:51(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Liên hoan phim Cannes 2025 : Jennifer Lawrence và Robert Pattinson hai siêu sao trên thảm đỏ

Khán giả liên hoan phim Cannes hôm nay 17/05/2025 sẽ khó quyết định đi xem tác phẩm nào trong số ba bộ phim cùng tranh Cành Cọ Vàng : Die, My Love hay Nouvelle Vague và bộ phim Nhật Bản với tựa đề Renoir ?

UserPostedImage
Ảnh minh họa : Cành cọ Vàng của LHP quốc tế Cannes. © Festival de cinema de Cannes

Có nhiều khả năng « Hãy chết đi tình yêu của tôi - Die, My Love » đã hết vé bởi trong tác phẩm này có sự hiện diện của nữ diễn viên người Mỹ Jennifer Lawrence và ngôi sao điện ảnh của Vương Quốc Anh Robert Pattinson. Có rất ít thông tin về bộ phim mà đạo diễn Lynne Ramsay đem đến Cannes năm nay. Hồi 2017, cô đã từng đoạt giải thưởng dành cho kịch bản độc đáo nhất nhờ bộ phim A Beautiful Day.
Về phần Nouvelle Vague, tác phẩm này thú vị ở bộ phim Pháp này do một đạo diễn Mỹ thực hiện và Richard Linklater đã trở lại với hành trình đạo diễn Jean-Luc Goddard trải qua khi ông thực hiện kiệt tác A bout de souffle. Godard là gương mặt tiêu biểu nhất của Làn Sóng Mới trong nghệ thuật thứ 7 ởPháp hồi thập niên 1960.
Trái với tựa đề bộ phim, Renoir của nữ đạo diễn Nhật Bản Chie Hayakawa không xoáy vào cuộc đời của danh họa Pháp Auguste Renoir hay của nhà làm phim Jean Renoir. Nhân vật chính ở đây là một cô bé 11 tuổi, lạc lõng giữa thủ đô Tokyo vào mùa hè năm 1987. Bố cô gái đang được điều trị ở bệnh viện, trong lúc người mẹ một mình không kham hết mọi việc, không đảm nhiệm được cùng lúc các vai trò trong gia đình và xã hội…

Theo RFI
song  
#4 Đã gửi : 18/05/2025 lúc 09:35:04(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Liên hoan Cannes 2025 : Âm nhạc, phần không thể thiếu để làm ra một bộ phim hay

Âm nhạc là một yếu tố không thể thiếu để làm ra một bộ phim hay. Trong suốt hai tuần lễ của Liên hoan phim Cannes lần thứ 78, SACEM – cơ quan tác quyền Pháp đồng hành cùng các nhà soạn nhạc có những đóng góp trong các tác phẩm điện ảnh. 

UserPostedImage
DJ TIN performing at Cannes 2025 © RFI/Ollia Horton

Từ Cannes, đặc phái viên của RFI (Anh ngữ) gửi về bài phóng sự tại một sự kiện được tổ chức bên lề, giới thiệu các tài năng trẻ, trong đó có TIN, nhạc sĩ, ca sĩ và DJ người Pháp gốc Việt.
"Khi còn nhỏ, tôi thường đến miền nam nước Pháp vùng Côtes d’Azur cùng cha mẹ trong các kỳ nghỉ. Tôi từng mơ được trở thành một phần của liên hoan phim Cannes, và đó vẫn luôn là giấc mơ của tôi. Hôm nay, tôi nghĩ rằng giấc mơ đó đã thành sự thật".
Trong sáng tác, TIN thường lấy cảm hứng từ âm nhạc của những thập niên 1980, như Depeche Mode hay The Cure và The Human League.  
"Cha mẹ tôi sinh ra tại Việt Nam, còn tôi thì được sinh ra ở Pháp, tôi cho rằng cảm hứng đó được cha mẹ tôi truyền lại. Đó là những nốt nhạc nho nhỏ, những cảm xúc nhỏ nhoi luôn thể hiện trong phần background khi tôi soạn nhạc, chơi nhạc".
DJ Tin hợp tác với nhiều nghệ sĩ từ khắp nơi trên thế giới, và cho nhiều show diễn thời trang.
"Tôi thích phối nhạc, tuỳ vào tâm trạng của mọi người trong phòng, do đó khó có thể nói tôi chuyên về thể loại nhạc nào. Tôi nghĩ điều này phụ thuộc nhiều vào kết nối với khán giả của tôi. Tôi yêu phim và tôi yêu Việt Nam".
Theo RFI
song  
#5 Đã gửi : 19/05/2025 lúc 09:49:07(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
The phoenician: Vũ trụ điện ảnh của Wes Anderson trở lại Cannes tranh giải Cành cọ vàng

Được mệnh danh là một trong những nhà làm phim “trung thành” với Liên hoan điện ảnh tại Cannes, Wes Anderson trở lại năm nay với bộ phim The Phoenician Schema, ra mắt hôm Chủ Nhật 18/05/2025, và nhận được tràng pháo tay dài hơn 6 phút tại rạp ở Cung điện ảnh Cannes.

UserPostedImage
Đạo diễn Wes Anderson (thứ ba từ trái sang), và các thành viên đoàn làm phim Phoenician Schema, LHP Cannes, Chủ Nhật 18/05/2025. Natacha Pisarenko/Invision/AP - Natacha Pisarenko

Từ Cannes, đặc phái viên Chi Phương gửi về bài tường trình:
The Phoenician Schema đi ngược dòng thời gian, trở về những năm 1950, theo chân Zsa-Zsa Korda (do Benicio del Toro thủ vai), một trong những doanh nhân giàu nhất và tai tiếng nhất châu Âu. Với nghệ thuật thương thuyết đầy thủ đoạn, Korda có không ít kẻ thù và nhiều lần bị ám sát nhưng bất thành. Sau vụ tai nạn máy bay lần thứ sáu, ông đã quyết định liên lạc lại với con gái, để đào tạo cô thành người thừa kế, dù cho cô đã trở thành nữ tu sĩ. Cuộc phiêu lưu của hai cha con mở ra từng “chiếc hộp đen” của quá khứ, của các cuộc thương thảo, nơi thương trường là chiến trường, mọi cuộc đàm phán đều có thể nhuốm máu, ngay cả với người thân của mình. 
Phim mới nhưng vẫn là “vũ trụ” điện ảnh quen thuộc của Anderson. Mỗi khung hình là một bức tranh đối xứng chuyển động, theo trật tự riêng và tràn ngập màu sắc. Bà Libault de Souza, một khán giả tại Cannes cho hay : “Wes Anderson là một trong những đạo diễn mang trong mình một “nét điên rất riêng”, bị ám ảnh bởi những chi tiết. Họ dành thời gian, chăm chút từng khung hình ... Bộ phim là cả một công trình nghệ thuật - từ bối cảnh, hóa trang cho đến mọi yếu tố làm nên điện ảnh đích thực, luôn đi cùng với những bản nhạc tuyệt vời”.
Cô Nora, nhà phê bình điện ảnh người Thụy Sĩ của trang Outnow.ch nhận xét : “Phim của ông ấy vẫn mang phong cách như vậy, hoàn hảo về bố cục khiến người xem cảm thấy thoả mãn, thưởng thức từng giây từng phút khi xem phim”. 
Quy tụ một dàn sao Holywood, hầu hết đều đã nhiều lần hợp tác với vị đạo diễn người Mỹ, như Tom Hanks, Scarlette Johannson, bộ phim nằm trong danh sách tranh giải chính thức của Liên hoan phim Cannes.

Theo RFI
song  
#6 Đã gửi : 20/05/2025 lúc 09:32:56(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Cannes 2025: Nữ đạo diễn người Pháp Julia Ducournau trở lại đầy “ám ảnh” với Alpha

Tuần lễ thứ hai của Liên hoan phim Cannes được mở ra với Cành Cọ Vàng Danh Dự dành cho nam tài tử người Mỹ gốc Phi Denzel Washington, cùng sự trở lại của đạo diễn Julia Ducournau, một trong ba nữ đạo diễn giành được Cành Cọ Vàng trong lịch sử liên hoan phim.
UserPostedImage
Nữ đạo diễn người Pháp Julia Ducourneau và diễn viên Tahar Rahim trong buổi họp báo giới thiệu phim Alpha, tham dự Cành Cọ Vàng lần thứ 78, Cannes, miền nam nước Pháp 20/05/2025. AFP - JULIE SEBADELHA

Nữ đạo diễn người Pháp và đoàn làm phim đã nhận được tràng pháo tay dài hơn 10 phút, trong buổi ra mắt phim Alpha vào tối thứ Hai, 19/05/2025 tại Nhà hát Louis Lumière ở Cannes.
Từ Cannes, đặc phái viên Chi Phương tường trình :
 « Vẫn mang theo ám ảnh về cơ thể con người, Alpha lấy bối cảnh vào những năm 1980-1990, về căn bệnh thế kỷ AIDS, nhưng bớt yếu tố máu me đến ghê rợn và kinh dị thường thấy trong phim của Ducournau, mà dành chỗ cho chiều sâu tâm lý nhân vật, về tình thân, tình người.
Alpha (Mélissa Boros) là tên của một cô bé tuổi 13 tuổi, sống cùng người mẹ đơn thân, làm bác sĩ do Golshifteh Farahani thủ vai. Thế giới của cô bé bị chao đảo sau khi trở về nhà với một hình xăm sưng tấy trên bả vai. Nỗi sợ được gieo rắc trong từng âm thanh rùng rợn. Bị kỳ thị, dè bỉu, bị cô lập ở trường, về đến nhà, Alpha càng cảm thấy cô độc hơn khi phải đối diện với người chú Amin nghiện ngập, bị mắc bệnh và là một trong những nhân vật chủ chốt làm nên bộ phim.
Để hóa thân thành Amin, diễn viên Tahar Rahim đã giảm hơn 20 kg để “sống trọn vai diễn”, góp phần tạo nên tuyến nhân vật gây ám ảnh nhất bộ phim.
Sự trở lại của chủ nhân Cành Cọ Vàng năm 2021 với phim Titan mang theo bao kỳ vọng của khán giả, nhưng Alpha cũng không tránh khỏi luồng ý kiến trái chiều, như bao phim nghệ thuật khác tranh giải tại Cannes.
Có người chần chừ nán lại rạp chiếu phim, để đắm chìm, cảm nhận từng thông điệp được truyền tải qua những thước phim, người thì lắc đầu ngán ngẩm, cho rằng đạo diễn cố làm mới mình, nhưng lại mất phương hướng. 
Liệu Alpha có khiến Julia Ducournau trở thành nữ đạo diễn đầu tiên giành hai Cành Cọ Vàng ở Cannes hay không ? Kết quả sẽ được ban giám khảo do Juliette Binoche chủ trì, công bố vào thứ Bảy này.
Trong lịch sử liên hoan phim Cannes, chỉ có 3 nữ đạo diễn giành giải Cành Cọ Vàng là : Jane Campion (The Piano), Julia Ducournau (Titane) và Justine Triet (Anatomie d’une chute).
Tại liên hoan phim lần thứ 78 này, nhiều bộ phim từ các nữ đạo diễn cũng được mong đợi, đặc biệt là tác phẩm đầu tay của các sao nữ như Scarlett Johannson trình làng phim Eleanor the Great, và Kristen Steward cho ra mắt phim The chronolody of water, lọt vào danh sách tranh giải hạng mục Nhãn quan Độc đáo.
Tuần thứ hai của Liên hoan phim Cành Cọ Vàng cũng được mở ra với một dự án đầy tham vọng. Hôm qua, theo AFP, thị trưởng thành phố Cannes David Lisnard, và chủ tịch Liên hoan phim Cannes Thierry Fremaux đã công bố dự án xây dựng bảo tàng điện ảnh quốc tế, nhằm tôn vinh nền nghệ thuật thứ bảy.
Theo RFI
song  
#7 Đã gửi : 21/05/2025 lúc 08:49:10(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Cannes 2025 : Phim chế giễu chế độ Iran tranh giải Cành Cọ Vàng

Lần đầu tiên từ 15 năm qua, đạo diễn người Iran Jafar Panahi có mặt tại một liên hoan điện ảnh quốc tế để ra mắt bộ phim “Un simple accident” tranh giải Cành Cọ Vàng tại Cannes, tối ngày 20/05/2025. Từng bị cấm xuất cảnh, cấm sáng tạo nghệ thuật vì bị gán tội "tuyên truyền", Panahi vẫn tiếp tục "làm phim trong bóng tối" dù không được cấp phép, mang đến cho khán giả Cannes năm nay, một tác phẩm trào phúng, khắc hoạ chân dung của những thường dân, đấu tranh trong bóng tối, chống lại chế độ.
UserPostedImage
Phim chế giễu chế độ Iran “Un simple accident”, của đạo diễn Jafar Panahi, tranh giải Cành Cọ Vàng Cannes 2025. © Festival de Cannes

Từ Cannes, đặc phái viên Chi Phương gửi về bài phóng sự :
Tại rạp Louis Lumière, khi tràng pháo tay gần 8 phút gần lắng xuống, Jafar Panahi đã có bài phát biểu đầy xúc động, bày tỏ sự kính trọng với những nhà làm phim người Iran hiện đang bị chính quyền giam giữ.
“Sự thật là lúc này tôi có một cảm giác kỳ lạ. Tôi rất xúc động, không rõ nên vui hay buồn  và khiến tôi nhớ lại ngày mà tôi được ra tù, tôi ngoảnh lại và nhìn về phía sau và thấy một bức tường. Đằng sau đó là những người bạn thân thiết của tôi, hiện vẫn bị giam cầm, còn tôi thì được tự do. Nhiều nhà làm phim ở Iran bị ngăn cấm hoạt động, đặc biệt là những nữ đạo diễn, chỉ vì họ tham gia ủng hộ, thúc đẩy khởi xướng phong trào tự do cho phụ nữ sau sau cái chết của cô Mahsa.
Tôi xin phép được dành buổi chiếu phim này cho những người đáng quý, cho tất cả các nghệ sĩ buộc phải đi tị nạn, rời khỏi Iran. Tôi chắc chắn rằng họ có thể làm ra những bộ phim hay hơn tôi rất nhiều. Tôi hy vọng rằng đến một lúc nào đó chúng tôi sẽ không cần phải lén lút làm phim ở Iran trong vòng một tháng. Đến một lúc nào đó, các đạo diễn tài ba của Iran sẽ trở về đất nước và tái thiết Iran.”
Cột mốc mới trong sự nghiệp điện ảnh “phản kháng”
Bộ phim “Un simple accident”, tạm dịch là Một tai nạn đơn thuần, là tác phẩm đầu tiên được làm ra sau khi bị giam cầm 7 tháng từ cuối năm 2022 đến đầu năm 2023, đánh dấu một cột mốc mới trong sự nghiệp điện ảnh “phản kháng” của đạo diễn.
Được quay lén lút, không có giấy phép tại Iran, bộ phim kể về một người đàn ông lái xe cùng con gái và người vợ đang mang thai thì gặp tai nạn vì đâm phải một chú chó, xe hỏng và phải ghé vào quán của Vahid để sửa xe. Nhận ra giọng của người này giống kẻ từng tra tấn mình trong tù, hủy hoại cuộc đời mình, Vahid đã bắt cóc ông ta và gọi những nạn nhân khác đến. Nỗi khát khao trả thù cùng những nghi ngờ về danh tính của người đàn ông đó, diễn ra song song cùng những cuộc tranh luận về cường quyền, về đạo đức. Việc đạo diễn có mặt tại Cannes cùng bộ phim của mình, được xem như là ngọn lửa tự do của sáng tạo nghệ thuật, vượt qua mọi bức tường.
Vào năm 2010, Jafar Panahi đã vướng vào vòng lao lý, vì bị gắn tội “tuyên truyền chống chế độ”. Hai lần bị giam giữ và nhiều lần quản thúc tại gia, ông bị chế độ kìm kẹp, cấm làm phim. Nhưng thay vì im lặng, vị đạo diễn người Iran vẫn luôn tiếp tục làm phim, bất chấp phải lén lút, tùy cơ ứng biến, thích nghi với những phương tiện ít ỏi tiện mà ông có.
Bộ phim Un simple accident, được “quay lén” tại Iran, nhưng quá trình hậu kỳ được hoàn tất tại Pháp, do hãng Les Films Pelléas sản xuất (đây cũng là nhà sản xuất đằng sau phim Kỳ án trên đồi tuyết của Justine Triet, đoạt Cành Cọ Vàng năm 2014).
Mỗi bộ phim ông làm ra, được giới phê bình điện ảnh phương Tây ví như một tượng đài phản kháng, chống lại chế độ đàn áp ở Iran. Ông đã giành được không ít giải điện ảnh cao quý, như Gấu vàng tại Berlin nhờ bộ phim Taxi Téhéran (2015), Kịch bản xuất sắc nhất tại Cannes (Trois visages, 2018), hay giải Sư tử vàng với The Circle (2020), giải đề cử đặc biệt của ban giám khảo tại Liên hoan phim Venise vào năm 2022 với phim No Bears. Tất cả những lần như vậy đạo diễn đều không có mặt nhận giải.
Theo RFI
song  
#8 Đã gửi : 23/05/2025 lúc 11:11:57(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Before the sea forgets : Dấu ấn Việt hiếm hoi tại LHP Cannes 2025

Bộ phim ngắn Before the sea forgets của đạo diễn trẻ Lê Ngọc Duy là tác phẩm Việt Nam duy nhất góp mặt tại Liên hoan phim Cannes năm nay, trong hạng mục Hai tuần lễ đạo diễn (Quinzaine des cinéastes). Bằng ống kính mang màu sắc mơ màng, phim kể lại hành trình trở về quá khứ, nơi tình yêu đồng giới, chiến tranh và nỗi mất mát, chia cắt, giao thoa, để quá khứ đó không bị lãng quên.
UserPostedImage
 Đạo diễn Việt Nam, Lê Ngọc Duy (thứ hai từ phải sang) tại rạp Croisette ở Cannes, Pháp, ngày 20/05/2025. © Chi Phương/Quinzaine des cinéastes

Bộ phim lấy bối cảnh tại Đà Nẵng, nơi từng hứng chịu những tiếng súng đầu tiên của thực dân Pháp vào năm 1858, và sau này, trở thành vùng đệm chiến lược trong cuộc chiến với Mỹ. Before the sea forgets, theo chân một cặp đôi đồng giới nam thơ thẩn trên bãi biển, lạc giữ rừng sâu, tìm mộ người cha đã mất trong chiến tranh. Những cảm xúc mơ hồ, lặng lẽ, đan xen với chất lãng mạn của từng thước phim, và những cảnh thân mật không gọi thành lời.
Trả lời phỏng vấn của RFI sau buổi ra mắt phim tại rạp Croisette ở thành phố biển miền nam nước Pháp, đạo diễn Lê Ngọc Duy, 25 tuổi, chia sẻ về bộ phim ngắn thứ hai của mình.
Before the sea forgets, trước tiên anh có thể giải thích là tiêu đề của phim là gì không ? Tại sao anh lại chọn tiêu đề như vậy ?
Lê Ngọc Duy : Bộ phim Before the sea forgets, tiêu đề này trước tiên sẽ gợi ra cảnh biển và sau đó là sự quên lãng, nhắc tới cảnh quan và môi trường xung quanh đặc biệt là ở nơi mà bộ phim được quay, bối cảnh của phim diễn ra tại Đà Nẵng, thành phố biển và bán đảo Sơn Trà. Cá nhân tôi, là một đạo diễn, sinh ra và lớn lên tại Đà Nẵng, nơi đây có một giá trị lịch sử từ thời Đông Dương. Đó là nơi thực dân Pháp vào đô hộ Việt Nam đầu tiên. Và sau đó thì được tiếp quản bởi chính quyền của Mỹ. Đà Nẵng trong thời gian chiến tranh, cũng là một trong những thành phố nằm ở vùng đệm giữa Bắc và Nam. Đó là những chuyện quá khứ, mặc dù đã xảy ra lâu rồi, nhưng mà có những điều về nó cần được thế hệ sau nhìn lại và cùng suy nghĩ.
Đó là những động lực khiến cho tôi đặt tên bộ phim, tạm dịch sang tiếng Việt là Trước khi biển quên, nhưng mà tên chính thức vẫn là Before the sea forgets.

UserPostedImage
 Đạo diễn Lê Ngọc Duy tại Cannes, Pháp, ngày 21/05/2025. © Chi Phuong

Before the sea forgets khai thác về chủ đề đồng giới, về chiến tranh, tại sao anh lại quyết định kết hợp tất cả những cái yếu tố này vào trong bộ phim ngắn của mình ?
Lê Ngọc Duy : Tôi nghĩ là bản thân tôi là một người queer, tức người đồng giới, và nó là một những căn tính rất là bản năng và đơn thuần của mình khi tôi làm phim. Trong đó, tôi cũng bộc lộ điều đó theo một cách rất là tự nhiên nhất.
Như tôi có chia sẻ thì Đà Nẵng là một vùng đệm trong thời chiến, đóng vai trò lịch sử rất quan trọng mà rất ít phim ở Việt Nam đưa trang sử này lên màn ảnh. Tôi là một người con sinh ra và lớn lên tại Đà Nẵng hay là tại miền trung thì tôi cảm thấy có một mục đích và nhu cầu để tôi có thể kể nó. Bởi vì thật ra tôi đã nghe rất nhiều chuyện từ gia đình của mình và đó là những chất liệu mà tôi sử dụng.
Trong bộ phim này, liệu có cảnh quanh nào khiến anh cảm thấy trăn trở nhất không ?
Lê Ngọc Duy : Về sự trăn trở khi sản xuất, tôi nghĩ đến cảnh mà cặp đôi nam đi trên đường trên bán đảo Sơn Trà và họ không biết đây là đâu, họ giống như khách du lịch tới thành phố này, tới bán đảo này, đi tìm một một ngôi mộ đã bị lãng quên của một người thân, là người cha của người tình lớn tuổi.
Đó là một cảnh mà tôi nghĩ là đã rất kiên nhẫn và dùng hết tất cả trí lực của mình để mình có thể làm việc với diễn viên và có thể huy động được những sự cộng tác và đóng góp từ những người trong những thành viên trong đoàn. Cảnh này là một cảnh mà quay mất nhiều thời gian nhất trong cả bộ phim, và mất gần nửa ngày quay vì đó là một cảnh quay dài và lại trên một con đường đèo và có rất nhiều thứ xung quanh tác động tốt và khó kiểm soát.
Chủ đề mà bộ phim khai thác là về tình yêu đồng giới, có thể là những ám ảnh trong quá khứ, về chiến tranh. Vậy dưới góc nhìn của mình, anh nghĩ thế nào về cách mà điện ảnh Việt Nam đang đề cập đến những chủ đề này ?
Lê Ngọc Duy : Tôi nghĩ đây là một đề tài không dễ làm và cũng tương đối nhạy cảm đối với những nhà làm phim trong nước. Với tôi thì điện ảnh là một phương tiện biểu đạt mang tính tự do và cho phép người nghệ sĩ và người làm phim vượt lên những khuôn mẫu về sự logic, về sự hợp lý. Phim tôi làm có ý định vượt lên trên những cái ranh giới như vậy.
Ranh giới này thực ra là về mặt  bối cảnh của phim. Tôi nghĩ nó cũng là một cái vùng đệm trong chiến tranh, chia cắt hai miền. Trong bộ phim, hai nhân vật cũng có trải qua một sự chia cắt và rồi hướng tới sự hàn gắn hoà hợp. Tôi nghĩ đây là một góc nhìn cũng như là một cái kết đem đến hy vọng.
Đó cũng là mong muốn của cá nhân tôi khi là người không có trải qua chiến tranh. Khi tôi lớn, sinh ra ở một vùng chính giữa như vậy, tôi cũng biết được và có thể lắng nghe được những tiếng nói của cả hai phía.
Tôi nghĩ là thời điểm như hiện tại, chúng ta đi qua nửa thế kỷ và tại miền trung, dấu vết chiến tranh gần như vẫn còn tồn tại, và mang tính thầm lặng, ở dưới đất, hay là ở trong ký ức của những người đã trải qua nó và thậm chí có thể là người ta không nhắc tới nó nữa.
Khi làm ra bộ phim này thì anh có tính đến là bộ phim sẽ hướng tới khán giả nào hay không ? Nhất là khi anh lựa chọn làm một bộ phim nghệ thuật chứ không phải là làm một bộ phim giải trí ?
Lê Ngọc Duy : Đây là một câu hỏi mà tôi nghĩ là cũng không biết phải trả lời thế nào. Tôi nghĩ nghệ thuật luôn dành cho khán giả và thậm chí là cũng dành cho những người thực sự yêu nghệ thuật bằng con tim của họ. Nên thực ra rất là khó phân định là nó dành cho ai. Khi tôi làm phim, tôi cũng bày tỏ sự chân thành của mình, tình yêu của mình đối với câu chuyện của tôi, quê hương của tôi và cũng như Việt Nam.
Tôi hy vọng là khi bộ phim ra được quốc tế thì bộ phim cũng sẽ được đón nhận bằng những tình yêu tương tự (ở những nơi khác, như ở Việt Nam).
Anh có cảm nghĩ như thế nào khi lần đầu tiên mang một bộ phim do mình làm, ra với thị trường quốc tế và đặc biệt là Liên hoan phim Cannes ?
Lê Ngọc Duy :Trước khi tôi tới đây và đặc biệt là từ khi nhận thông tin là phim được chọn thì tôi vẫn cảm giác như đó là một cái điều gì đó rất là kỳ diệu. Đặc biệt là sau khi phim chiếu xong và tôi nghe được những lời nhận xét tích cực, lời chúc mừng tích cực từ những người bạn xung quanh khán giả quốc tế thì tôi thấy rất là vui. Nhưng mà trước đây tôi không nghĩ là bộ phim sẽ được đón nhận theo cách như vậy.
Vì đây là bộ phim ngắn thứ hai và tôi nghĩ là trong những điều kiện hạn hẹp về mặt kinh phí cũng như nguồn lực, nhân lực. Trong quá trình phát triển và quay phim, tôi cũng nhận ra được những hạn chế của bộ phim. Khi được chọn và có một kết quả như vậy đối với bộ phim thì tôi cảm thấy rất vui và rất vinh dự. Nó có một cái ý nghĩa rất lớn lao đối với một người trẻ làm phim.
Tôi nghĩ là tôi cũng có một sự cứng đầu và có thể gọi là gan dạ… Sau rất là nhiều hoài nghi về bản thân mình và những gì mình làm thì tôi cũng có được một thành quả như ngày hôm nay thì tôi cảm thấy rất là tự hào.
Đối với một vị đạo diễn trẻ như, với sự cứng đầu và gan dạ như anh tự nhận, có vẻ như là anh muốn khai thác những chủ đề sáng tạo nhất có thể, thì đâu là những khó khăn mà anh gặp phải khi muốn hoạt động ở Việt Nam ?
Lê Ngọc Duy :Tôi nghĩ nhà làm phim độc lập ở Việt Nam rất cần sự hỗ trợ và giúp đỡ từ rất nhiều nguồn lực ở phía sau. Tôi nghĩ đây là một con đường khá là hẹp, thậm chí rất hẹp khi mà đi đường dài. Và cũng là một con đường khá là đơn độc. Nhưng tất nhiên là những người cùng làm với tôi, những cộng sự của tôi là những người mà có tôi nghĩ là những trái tim ấm áp và họ cũng dang tay để giúp đỡ.
Tuy nhiên, để điện ảnh Việt Nam có những đột phá hơn nữa thì tôi nghĩ là cần rất nhiều sự hỗ trợ và giúp đỡ từ Nhà nước, cũng như là từ những cơ quan và những các viện văn hóa.
Liệu sắp tới là anh có nhen nhóm thêm một dự án điện ảnh mới nào nữa không ?
Lê Ngọc Duy :Tôi đang viết ý tưởng phim dài đầu tay. Đây là một dự án mà tôi có ý tưởng từ cũng cách đây 5 năm. Thực ra về mặt nội dung thì tôi chưa thể bật mí được. Song song với đó thì tôi cũng đang có hai dự án tài liệu trải nghiệm mà trong đó thì có một cái là tôi đang sản xuất, tức là tôi đã quay được một phần rồi, tôi vẫn muốn quay tiếp và dựng thêm cũng như một dự án khác thì đang trong quá trình phát triển.

Theo RFI
song  
#9 Đã gửi : 23/05/2025 lúc 11:15:04(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Liên hoan phim Cannes 2025 : Bộ phim về bi kịch gia đình Valeur sentimentale tranh giải Cành Cọ Vàng

Gần sát ngày bế mạc liên hoan, đạo diễn người Na Uy Joachim Trimmer đã gây tiếng vang lớn với bộ phim Valeur sentimentale (Giá trị tình cảm), dành được hơn 15 phút tán thưởng tại rạp chiếu phim ở Cannes khi ra mắt phim ngày 22/05/2025.
UserPostedImage
Áp phích Liên Hoan phim Cannes 2025. © Les Films 13 / A Man and a Woman, Claude Lelouch (1966) / Graphic design Hartland Villa

Bộ phim được tóm tắt một cách ngắn gọn : “Hai chị em Agnès và Nora gặp lại người cha sau nhiều năm xa cách, nay đã trở thành một đạo diễn nổi tiếng và ông mời Nora đóng vai chính trong phim của mình. Quan hệ cha con vốn có nhiều mâu thuẫn, Nora từ chối, người cha dành liền vai diễn đó cho một ngôi sao trẻ Hollywood, từ đó khơi dậy những mảng tối cảm xúc, những kỷ niệm đau đớn của gia đình”. Thế nhưng khán giả tại Cannes năm nay có lẽ đã bị choáng ngợp bởi những cung bậc cảm xúc mà đạo diễn mang lại cho họ, để cảm nhận về sự phức tạp trong mối quan hệ giữa con người với con người, về tình cha con. Ngôi nhà của gia đình là hình ảnh ẩn dụ, trở thành nhân chứng, quan sát những bi kịch đang xảy ra trong đó : bệnh tâm thần, tự tử, trầm cảm, gây ám ảnh đến ba thế hệ. 
Đạo diễn người Na Uy chia sẻ về bộ phim trong cuộc họp báo :
“Chúng tôi muốn làm một bộ phim về gia đình, về sự hòa giải, về thời gian… Có những thứ mà chúng tôi phải thừa nhận rằng khi đã sống đến nửa đời người, và có tầm nhìn rộng hơn về vòng đời của con người, đó là bên trong mỗi người trưởng thành phức tạp, mỗi bậc cha mẹ tưởng chừng cứng cỏi, đều ẩn chứa một đứa trẻ từng bị tổn thương.
Khi viết kịch bản, cả tôi và biên kịch đều đã làm cha. Khi nhìn con mình,chúng vẫn còn rất nhỏ, tôi chợt nhận ra rằng sáng tạo là điều tự nhiên đối với con người, chứ không cần có mục đích. Một đứa trẻ, trước khi biết nói, nó có những cách giao tiếp khác, đó là thứ ngôn ngữ xã hội, biết nhảy múa, ca hát ca, vẽ vời. Đó là điều mà chúng làm một cách tự nhiên, theo bản năng (...)
Nhiều người trong chúng ta né tránh giao tiếp bằng lời và dùng thứ ngôn ngữ xã hội. Nhân vật người cha trong bộ phim là một nghệ sĩ, là một người phức tạp và cũng mang trong mình hai ngôn ngữ. Khi ấy, chúng tôi hiểu rằng điều mà chúng tôi muốn kể là sự mong manh trong giao tiếp, sự bất lực trong khả năng trò chuyện giữa các thành viên trong gia đình, và xem liệu nghệ thuật có thể chen vào giữa những điều không thể nói, trở thành một phần trong cuộc đối thoại ấy hay không.”
 Nằm trong tranh sách tranh giải chính thức, nếu nắm trọn được con tim của ban giám khảo do diễn viên người Pháp Juliette Binoche làm chủ tịch, Joachim Trier có khả năng trở thành đạo diễn người Na Uy đầu tiên giành được Cành Cọ Vàng.
Theo RFI
song  
#10 Đã gửi : 06/06/2025 lúc 09:29:11(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
Cành Cọ Vàng 2025 : Khi điện ảnh vẫn là tiếng nói chính trị

Liên hoan phim Cannes 2025 đã vinh danh đạo diễn Iran Jafar Panahi với giải Cành Cọ Vàng cho bộ phim "Un simple accident". Tác phẩm không chỉ là một thành tựu nghệ thuật xuất sắc mà còn là biểu tượng của sự kháng cự và hy vọng trong bối cảnh chính trị đầy biến động. Sự kiện này một lần nữa khẳng định mối liên hệ chặt chẽ giữa điện ảnh và chính trị, nơi nghệ thuật trở thành tiếng nói mạnh mẽ chống lại áp bức và bất công.
UserPostedImage
 Cảnh hậu trường trong phim của đạo diễn người Iran Jafar Panahi, được đăng trên Instagram. © Jafar Panahi Instagram

“Liên hoan phim Cannes 2025 là liên hoan của Jafar Panahi”, như nhận định của nhà phê bình điện ảnh Peter Bradshaw trên tờ The Guardian. Sự xuất hiện của đạo diễn Iran trên thảm đỏ tại Cannes, đầy bất ngờ, thu hút sự quan tâm đặc biệt sau 15 năm vắng bóng tại các sự kiện quốc tế, vì bị tước hộ chiếu, bị cầm tù. Với bộ phim “Un simple accident”, tạm dịch là “Một tai nạn đơn thuần”, Panahi đã chinh phục ban giám khảo, mang về giải Cành Cọ Vàng, bổ sung vào bộ sưu tập tượng vàng tại các giải thưởng điện ảnh lớn ở châu Âu (Sư tử vàng, The Circle, 2020;  Gấu vàng,Taxi Téhéran, 2015; Ống Kính Vàng, The white ballon, 1995).
Giải Cành Cọ Vàng được cho là dành cho vị đạo diễn can đảm nhất, xứng đáng nhất tại mùa giải năm nay, bởi sự liều lĩnh của ông, bất chấp làm phim, dù có bị cấm đoán gây khó dễ. Trả lời phỏng vấn của RFI Pháp ngữ tại Cannes, ông Panahi giải thích thêm về những khó khăn khi phải lén lút quay phim ở Iran.
“Nhìn từ bên ngoài thì sẽ rất khó để nói tình hình ở bên trong ra sao. Ví dụ, khi một nơi bị đánh bom, ở bên ngoài mọi người thấy rằng nơi đó bị tấn công, nhưng cũng thấy là có người sinh sống ở đó và không thể tưởng tượng được họ sống thế nào. Thực tế là họ vẫn sống. Khi hiểu được những phức tạp của việc làm phim, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, và hiểu quy trình, thì chúng tôi biết là phải hành động nhanh chóng. Chúng tôi mất khoảng 25 ngày để quay bộ phim này. Trong những ngày cuối, thông tin về đoàn làm phim đã bị rò rỉ, và chính quyền vội vã đến, nhưng họ lại không tìm thấy bất cứ thiết bị nào, hay kịch bản, thước phim nào. Do đó, họ không thể bắt chúng tôi. Nhưng ngày hôm sau, họ đã gọi cho một số người trong đoàn làm phim, và ra tối hậu thư cấm chúng tôi làm việc tiếp. Chúng tôi đã hoãn lại một tháng và với một đội ngũ mới, hoàn thiện bộ phim trong một hoặc hai ngày, với những cảnh quay cuối cùng”.
Un simple accident là một trong những bộ phim chính kịch nhân văn, sắc sảo, dí dỏm và sâu sắc của Jafar Panahi, "cho thấy những áp bức về chính trị và tính phản kháng đã ăn sâu vào đời sống thường ngày của người Iran như thế nào".
Từ một tai nạn đơn thuần đến tai nạn của cả xã hội
Bộ phim được mở ra bằng “một tai nạn nhỏ”, với nhân vật Eghbal chở người vợ đang mang thai và cô con gái nhỏ trên xe ô tô, thì vô tình đâm phải chó, khiến xe bị hỏng. Tai nạn này dẫn Eghbal đến nơi Vahid làm việc để sửa xe. Tiếng bước chân và giọng nói của Eghbal quá quen thuộc, quá ám ảnh, khiến Vahid liên tưởng đến kẻ từng tra tấn anh trong tù, hủy hoại cuộc đời mình.
Không suy nghĩ nhiều, Vahid đã bắt cóc Eghbal, đào một hố tại sa mạc, định chôn sống Eghbal. Nhưng chưa từng thấy mặt kẻ tra tấn mình, khiến anh do dự, không chắc có đúng là người mình cần tìm hay không, Vahid quy tụ những nạn nhân như anh, từng bị ngục tù đày đoạ đến nhận diện.
Không cần những cảnh máu me bạo lực, qua lời kể của những nạn nhân mà khán giả hiểu được vết thương tâm lý mà chế độ bạo quyền để lại sâu hoắm, đau đớn, dã man ra sao. Ngay cả đến khi được trả tự do, cuộc sống ở bên ngoài vẫn chẳng khác gì với ngục tù tăm tối. Tình huống mà đạo diễn tạo ra cũng thật trớ trêu với hình ảnh cặp đôi trong bộ đồ cưới đi chụp ảnh một ngày trước lễ thành hôn, chen chúc trong xe tải, sẵn sàng bỏ lỡ hôn lễ để “xử lý” theo cách của họ kẻ từng tra tấn mình, để khép lại quãng thời gian đau đớn đó.
Khán giả tại Cannes đã bị ấn tượng bởi một hình ảnh rất mạnh trong bộ phim : hố chôn mà Vahid đào trên sa mạc. Phải chăng là một hình ảnh mang tính chính trị, là mồ chôn cho nỗi đau tập thể tại Iran ? Đạo diễn Panahi giải thích : “Tình hình tại Iran hiện nay giống như một hình thức cầm tù, khi họ bảo phải mặc gì, nghĩ gì, phải làm gì, không được làm gì,… Người dân bị giới hạn, bị trói buộc vào một hệ tư tưởng, một hình thức thiêng liêng nào đó. Dù có ra khỏi nhà tù nhỏ nhưng sau đó lại bị giam ở trong một nhà tù lớn hơn, là cả lãnh thổ Iran. Tôi chắc chắn rằng không chế độ nào có thể tồn tại vĩnh viễn. Một ngày nào đó, tôi không biết là khi nào, nhưng điều đó sẽ xảy ra. Khi một chế độ cầm quyền là cái vỏ rỗng trên mọi phương diện, khi xét về khía cạnh kinh tế, chính trị, văn hóa, môi trường… Tất cả điều này cho thấy chế độ đó đã sụp đổ. Dù vậy, chế độ ấy vẫn tồn tại ở bề ngoài, nhờ vào bạo lực, quân đội và tài chính, chứ không còn vì tính chính danh hay được lòng dân. Nếu không làm gì để thay đổi thì đồng nghĩa với việc, mỗi ngày, chế độ đó đang tự cầm xẻng đào mồ chôn mình”.
"Cành Cọ Vàng 2025 là một lựa chọn nghệ thuật, về tính nhân văn và có cả yếu tố chính trị"
Nếu như nửa đầu bộ phim tập trung khắc họa các tuyến nhân vật đều mang trong mình khát khao trả thù bằng mọi giá, thì nửa sau lại mở ra một bước ngoặt đầy kịch tính và cảm xúc. Khi con gái của Eghbal gọi điện cầu cứu, thông báo với cha cô - đang bị nhốt trong một chiếc quan tài đặt trong xe của Vahid, chờ bị "xử lý" - phải trở về vì người vợ đang mang thai đã bất tỉnh trong cơn trở dạ. Mọi thứ bỗng chốc đảo chiều.
Lúc này, những người từng mang nỗi đau do Eghbal gây ra, buộc phải đối mặt với lựa chọn nghiệt ngã: tiếp tục trừng phạt hay cứu lấy gia đình của kẻ thù?  Nhưng tình người trỗi dậy, và không ai có thể quay lưng trước sự sống. Cuối cùng, chính Vahid đã đưa vợ của Eghbal đến bệnh viện. Anh trả viện phí bằng số tiền ít ỏi tích góp, lại phải móc túi trả thêm một khoản hối lộ y bác sĩ, vì đó là “quy tắc” nơi anh đang sống.
Un simple accident được cho là bộ phim thể hiện tính “chính trị” nhất trong sự nghiệp điện ảnh của Panahi. Quyết định của ban giám khảo liệu có bị ảnh hưởng bởi tính chính trị không, khi phương Tây coi vị đạo diễn người Iran là tượng đài phản kháng chống lại chế độ độc tài ở Iran ?
Trong buổi họp báo sau lễ bế mạc, chủ tịch ban giám khảo, diễn viên Juliette Binoche giải thích : “Lựa chọn của chúng tôi là một lựa chọn nghệ thuật, về tính nhân văn và có cả yếu tố chính trị. Đây là một bộ phim vươn lên từ sự phản kháng và khát vọng sống còn. Nghệ thuật luôn chiến thắng. Điện ảnh có thể chuyển hóa những thực tại tưởng chừng không thể nào tồn tại nổi. Trong một thế giới đầy bạo lực, t hật đáng kinh ngạc khi một đạo diễn từng bị cầm tù như Panahi lại có thể kể một câu chuyện nhân văn đến thế, thật đáng kinh ngạc, chứ không phải là hành động trả đũa. Bộ phim mang đến niềm hy vọng mãnh liệt, gần như là phi lý trong hoàn cảnh tăm tối, với tinh thần bao dung sâu sắc. Bộ phim nói với chúng ta rằng, có thể chọn một cách sống khác, một cách sống tốt đẹp hơn. Nếu chúng ta không dang tay, đón nhận, tiến về phía đối phương, thì chúng ta không còn là con người nữa.”
Panahi và tuyên ngôn nghệ thuật chống lại chế độ độc tài
Nhìn từ giới phê bình điện ảnh quốc tế, trang New Yorker cho rằng chiến thắng của Panahi là “một tuyên ngôn mạnh mẽ về sức mạnh của nghệ thuật chống lại các chế độ độc tài”, nhấn mạnh rằng bộ phim là “một lời cảnh báo gửi đến các chính quyền chuyên chế trên toàn thế giới”. Tạp chí Vogue thì dự đoán Un simple accident có thể là ứng cử viên sáng giá cho giải Đạo diễn xuất sắc và Kịch bản gốc tại Oscar 2026, dù khả năng tranh giải Phim quốc tế xuất sắc có thể gặp khó khăn do các hạn chế từ chính phủ Iran.
Còn tại Iran, theo AP, các phương tiện truyền thông Nhà nước chỉ trích bộ phim là “sự pha trộn giữa dối trá và bôi nhọ”, nhưng các nhà hoạt động cải cách và nhân quyền, bao gồm cả người đoạt giải Nobel Hòa bình Narges Mohammadi, ca ngợi đây là “chiến thắng của nhân quyền và sự kiên cường nghệ thuật”.
Nói đến mối liên hệ giữa điện ảnh và chính trị, hàng năm, chủ tịch của liên hoan phim Cannes Thierry Fremaux đều phải đối mặt với câu hỏi « liệu những phim được lựa chọn có phản ánh xã hội ? » Câu trả lời của ông, theo France Culture, là « có », dù các bộ phim không trực tiếp có liên can đến chính trị.
Tại Liên hoan phim năm nay, màu sắc chính trị cũng đã thể hiện rõ ngay từ vài giờ trước lễ khai mạc. Ban đầu hơn 300 nghệ sĩ, đã ký tên bày tỏ ý kiến trên báo Pháp Libération, lên án sự im lặng đối với cuộc diệt chủng ở Gaza, « từ chối để nền nghệ thuật thứ bảy trở thành đồng lõa », con số này sau đó đã lên đến 900, gồm nhiều người sao nổi tiếng như Pedro Pascal, hay diễn viên Pháp Catherine Deneuve, và cả chủ tịch ban giám khảo Juliette Binoche.
Chủ tịch ban giám khảo Juliette Binoche đã chọn lễ khai mạc để lên án các cuộc chiến đang diễn ra, từ Ukraina cho đến cuộc xung đột Israel-Palestine, đồng thời tưởng niệm nhà báo ảnh Fatma Hassouna, bỏ mạng tại Gaza trong các cuộc oanh kích của Israel hôm 16/04, chỉ sáu ngày sau khi Liên hoan Cannes công bố tên phim tài liệu về cô được lựa chọn chiếu ở Cannes. Nhiều tác phẩm được trình chiếu tại Liên hoan năm nay cũng đề cập đến số phận của những người Palestine khốn khổ ở Gaza.
Những Cành Cọ Vàng có yếu tố chính trị
Nếu nhìn lại lịch sử 78 mùa liên hoan phim Cannes, không ít lần Cành Cọ Vàng được trao với hàm ý chính trị rõ nét, cho thấy sự kiện này không chỉ là sân chơi của nghệ thuật mà còn là diễn đàn phản chiếu những chuyển biến chính trị, xã hội đương đại.  
Ví dụ, năm 1979, Apocalypse Now của Francis Ford Coppola không chỉ là tác phẩm nghệ thuật mà còn là lời lên án sâu sắc về chiến tranh Việt Nam và những hậu quả tàn khốc của cuộc chiến. Hay bộ phim 4 Months, 3 Weeks and 2 Days của đạo diễn Cristian Mungiu (2007), được coi là một ám ảnh điện ảnh về cuộc sống dưới chế độ Ceausescu ở Romania, khi việc phá thai bị cấm tuyệt đối. Bộ phim không chỉ phơi bày sự tàn nhẫn của chế độ độc tài mà còn lên tiếng mạnh mẽ về quyền của người phụ nữ và quyền con người trong một xã hội bị áp bức.
Hay tại mùa liên hoan năm 2004, ban giám khảo dưới sự chủ trì của Quentin Tarantino, trao giải thưởng cao quý nhất cho phim Fahrenheit 9/11 của đạo diễn Michael Moore, chỉ trích gay gắt chiến tranh Iraq và chính quyền tổng thống Bush sau vụ tấn công ngày 11/09.
Trước làn sóng chỉ trích chính trị lấn sân điện ảnh, Tarantino giải thích : “Nếu bộ phim đó tồi, thì cho dù nó có ủng hộ những quan điểm chính trị của tôi, tôi cũng sẽ không bảo vệ nó. Tôi xin nhắc lại: ưu tiên hàng đầu của tôi không phải là chính trị, mà là điện ảnh. Thông điệp chính trị chỉ thực sự giá trị khi được truyền tải qua một tác phẩm điện ảnh xuất sắc”.
Theo RFI

song  
#11 Đã gửi : 06/06/2025 lúc 09:35:32(UTC)
song

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 24,525

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 2 lần trong 2 bài viết
simple Accident, tiếng nói phản kháng chế độ Iran

Liên hoan phim Cannes được ví như “đền thờ” của điện ảnh, của sáng tạo trong nền nghệ thuật thứ bảy, đã chính thức khép lại mùa thứ 78 vào tối ngày 24/05/2025. Giải thưởng cao quý nhất, Cành Cọ Vàng được trao cho phim của đạo diễn người Iran Jafar Panahi, trở lại Cannes sau 15 năm bị tước hộ chiếu. Un simple accident là lời khẳng định mạnh mẽ cho sức sáng tạo “không giới hạn”, bất chấp sự đàn áp, kiểm duyệt, bóp nghẹt nghệ thuật tại Iran.
UserPostedImage
Đạo diễn người Iran Jafar Panahi giành giải Cành Cọ Vàng tại liên hoan phim Cannes lần thứ 78, tại lễ bế mạc ngày 24/05/2025. Natacha Pisarenko/Invision/AP - Natacha Pisarenko

Từ Cannes, đặc phái viên Chi Phương tường trình :
“Cành Cọ Vàng được trao cho Jafar Panahi”
Chủ tịch ban giám khảo Juliette Binoche giải thích quyết định cho giải thưởng cao quý nhất năm nay :“Chúng tôi có mặt tại đây, với tất cả những ai đang phải chịu khổ đau, không phải bởi vì quan điểm chính trị, mà bởi trái tim, vì lòng trắc ẩn và tình thương, bởi tình người, và cùng hướng tới sự tự do cho sáng tạo nghệ thuật, khiến chúng ta phải đặt câu khỏi, phải rung động. Nghệ thuật đảo lộn những điều cũ kỹ, gây ấn tượng, ngạc nhiên, khơi dậy năng lượng sáng tạo, phần quý giá nhất, sống động nhất trong chúng ta. Đó là sức mạnh có thể chuyển hóa bóng tối thành hy vọng, thành một cuộc sống mới.”
Lên nhận giải cùng các diễn viên, không cầm được giọt nước mắt hạnh phúc, đạo diễn người Iran xúc động nói : “Tôi nghĩ rằng đây là nơi duy nhất mà tôi có thể yêu cầu tất cả những người Iran, sống trong nước hay ở phải lưu vong, đang đấu tranh vì tự do, vì phẩm giá, và dân chủ (…) Điều quan trọng là đất nước chúng ta đoàn kết, và tôi hy vọng có thể đạt được tự do sớm nhất có thể”.
Được biết đến là vị đạo diễn dám thách thức chế độ Iran, sau khi nhận giải, Jafar Panahi cho biết không lo sợ khi trở về Iran. Theo ông Panahi, Cành Cọ Vàng này được dành những đạo diễn không thể làm phim, vì bị cấm đoán, hay bị cầm tù.
 Đạo diễn người Iran Jafar Panahi giành giải Cành Cọ Vàng tại liên hoan phim Cannes lần thứ 78, tại lễ bế mạc ngày 24/05/2025. Natacha Pisarenko/Invision/AP - Natacha Pisarenko
Tác phẩm điện ảnh Un simple accident - Một tai nạn đơn thuần, được quay lén tại Iran, nêu ra hoàn cảnh của những cựu tù nhân chính trị ở Iran, cùng sự phản kháng âm thầm của những kẻ dân đen, bế tắc trong vết thương tâm lý mà chính quyền để lại cho họ.
Giải thưởng lớn thứ hai trên bảng vàng của Cannes – Grand Prix du Jury, Giải đặc biệt của Ban giám khảo thuộc về phim Sentimental Value của Joachim Trier. 
Trong bài phát biểu nhận giải, đạo diễn người Na Uy nhận định rằng “chúng ta đang ở trong một thời đại mà hình ảnh bị bão hòa”. Nhưng Liên hoan phim Cannes được coi là một “đền thờ” của hình ảnh, của các thước phim, bởi điện ảnh là một loại ngôn ngữ toàn năng, kết nối chúng ta, là một ngôn ngữ quốc tế.
Kết quả Liên hoan phim Cannes lần thứ 78
Cành Cọ Vàng : Un simple accident của đạo diễn người Iran, Jafar Panahi
Giải Đặc biệt của ban giám khảo : Sentimental Value của đạo diễn người Na Uy Joachim Trier
Đạo diễn xuất sắc nhất : Kleber Mendonça Filho với phim O Secret Agento – L’agent secret
Giải của Ban Giám Khảo : được chia sẻ cho hai phim
Sirat của đạo diễn Óliver Laxe
The Sound of Falling : Mascha Schilinski đạo diễn người Đức
Kịch bản xuất sắc nhất : Jeunes Mères của hai anh em đạo diễn Jean-Pierre và Luc Dardenne
Nữ chính xuất sắc nhất : Nadia Melliti trong phim La petite dernière của đạo diễn Hafsia Herzi.
Nam chính xuất sắc nhất : Wagner Moura trong phim O Secret Agento
Giải đặc biệt : Resurrection của đạo diễn người Trung Quốc Bigan
Ống Kính Vàng : đạo diễn người Irak Hasan Hadi với phim The president’s Cake
Cành Cọ Vàng cho phim ngắn : I’m Glad you’re dead now
Theo RFI
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2025, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.275 giây.