logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
ta  
#1 Đã gửi : 26/01/2014 lúc 07:03:09(UTC)
ta

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 429

Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 1)

Từng đoàn người kéo nhau ra đi,
biển cả mênh mông chẳng ngại gì,
súng đạn, nhà tù không nãn chí,
từng đoàn người kéo nhau ra đi.

Từng đoàn người dắt nhau ra đi,
rừng thẳm âm u có sá chi,
thú dữ, hùm beo cùng rắn độc,
từng đoàn người dắt nhau ra đi …

Từng đoàn người kéo nhau đi đâu?
quê ta xưa nổi tiếng đẹp giàu,
sao chẳng ở khi hòa bình đến,
từng đoàn người kéo nhau đi đâu?

Từng đoàn người dắt nhau đi đâu?
hiểm nguy, tù ngục chẳng cơ cầu,
tiết trinh, mạng sống xem như bỏ,
từng đoàn người dắt nhau đi đâu?…

Nhang khói trên bờ ai khóc đây?
khóc cho người bỏ nước ra đi,
mạng sống treo trên đầu sợi tóc,
tự do, độc lập nghĩa là chi?!

Nhang khói trên bờ ai khóc ai?
bao nhiêu thiếu nữ với chàng trai,
đại dương nấm mộ, sâu thăm thẳm,
tựa cữa chiều nay mẹ thở dài!…

Có những cụ già tóc bạc phơ,
run run tay gậy chống lên bờ,
cánh bườm lộng gió đưa chân cụ,
rán sống cụ ơi! Cụ rán chờ.

Em bé ngây thơ ôm vú mẹ,
hau hau da thịt đỏ như son,
em cũng ra đi tìm đất sống,
hỏi chăng em đã mất hay còn…

Những cô thiếu nữ hây hây má,
bụi hồng chưa kín nét đau thương,
vững bước lên đường theo tiếng gọi,
nhẹ nợ đời, nặng gánh quê hương.

Những cô thiếu nữ ngây thơ ấy,
quần xăn lên ống thấp ống cao,
chẳng kể tiết trinh cùng sinh tử,
cứ xông lên như nữ anh hào…

Thanh niên tuổi trẻ chí hiên ngang,
Thái Bình Dương xem tựa tất gang,
bẻ lái con tàu tìm đất sống,
tử sinh vinh nhục cũng không màng.

Thanh niên rường cột của quê hương,
xếp bút nghiên lại phải lên đường,
dẫu cho dẫn đến phương vô định,
còn hơn sống nhục với tai ương…
(còn tiếp)

Vạn Lý Trường Không

Sửa bởi người viết 26/01/2014 lúc 07:11:02(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

ta  
#2 Đã gửi : 26/01/2014 lúc 07:05:27(UTC)
ta

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 429

Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 2)

Phòng mạch đóng rồi, cơm nửa bữa,
Vợ con nheo nhóc chờ trước cữa,
Đi ở, ở đi, lòng vấn vương?
Cột đèn khuya cũng muốn lên đường!

Thầy thuốc cuộn tròn chiếc ống nghe,
lội sình nước ngập nhảy lên ghe,
vẫn biết ra đi cơ cực lắm,
nhưng đi cho trọn một lời thề…

Chùm lông thỏ trắng ở trên vai,
hất xuống đi cho nhẹ cân đai,
luật lệ gì đây khi lũ cướp,
lăm lăm tay súng chỉa ngang tai.

Thầy kiện cúi mình gấp áo đen,
giã từ xóm cũ, bạn bè quen,
cải dạng thay hình cho dễ tránh,
ở lại rồi đây cũng hóa hèn…

Nhà thuốc chiều nay đóng cữa rồi,
bao năm đèn sách thế là thôi,
nhúm theo nắm thuốc ngừa nhợn sóng,
Dược sĩ lên ghe kiếm chỗ ngồi.

Kỹ sư, bác vật cũng thành không,
tính chuyện ra đi rộn nỗi lòng,
một đám a bê lên lãnh đạo,
tạm thời phải thoát, ở không xong…

Đêm đêm đèn sách thầy bên trò,
hai mái đầu chung một nỗi lo,
nước mất, nhà tan, đời loạn lạc,
chung tay xây dựng lại cơ đồ.

Phấn trắng thầy lau rơi lả tả,
học trò dăm đứa mặt buồn thiu,
trường giảm, nhà tù tăng lên mãi,
vì nghĩa ra đi thầy cũng liều…

Bút hết mực rồi văn sĩ ơi!
Kể từ khi đảng cướp lên ngôi,
Đốt sách, giam người gây tác tệ,
Trí óc còn đâu viết chuyện đời.

Mở miệng nói ra trào súng đạn,
nhà tù, cải tạo thấy mà lo,
tư tưởng giờ đây xin xếp lại,
văn sĩ chiều nay cũng xuống đò…

Âm điệu giờ đây chỉ một chiều,
đàn xưa gãy phiếm nhạc buồn hiu,
phổi rách, giọng khàn không thuốc uống,
ca nhi son phấn cũng tiêu điều.

Lập chí tìm đường đi lánh nạn,
đàn reo mấy khúc nét vui tươi,
âm thanh chiến đấu nghe xung xát,
dạo dứt đường tơ ngập tiếng cười…

Giá vẽ nằm ngang bên cọ gãy,
màu sơn năm tháng cũng khô rồi,
màu sắc chỉ còn màu máu đỏ,
đường nét giờ đây cũng gãy đôi,
(còn tiếp)
Vạn Lý Trường Không

ta  
#3 Đã gửi : 26/01/2014 lúc 07:06:29(UTC)
ta

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 429

Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 3)

Ta vẽ chiếc tàu qua bão tố,
gió lộng, bườm căng, sóng bạc đầu,
hẻm nhỏ đèn khuya buồn dãy phố,
ra đi thao thức suốt đêm thâu…

Cày cuốc nhà ta đã mấy đời,
Chăm lo đồng ruộng chẳng hề chơi,
đồng tiền nước mắt mồ hôi ấy,
bóc lột ai thành tội hỡi trời!

Ở lại em chăm lo ruộng rẫy,
mẹ già, con dại rán mà trông,
anh theo các bạn qua bên ấy,
mang quốc gia về lại núi sông…

Nói rất hay mà thuyết cũng hay,
lương tiền tháng tháng cấp trao tay,
công nhân húp cháo còn chưa đủ,
nước mắt đầy vơi những tháng ngày.

Búa kềm dọn dẹp xách đi theo,
đã quyết tâm nên cũng rán trèo,
chỉnh máy cho tàu tăng tốc độ,
ngày đi ruột rối tựa thừng neo…

Thuế nặng ngàn cân trút đỉnh đầu,
tiệm buôn đóng cữa chủ nhân rầu,
ruột héo, gan teo, hồn lạc lõng,
trại tù, kinh tế mới là đâu?

Đóng cữa cho mau về quê ngoại,
dối rằng đám giỗ, thật là giông,
lăn bánh xe đi hồn tê tái,
một đời sự nghiệp thế là xong…
ta  
#4 Đã gửi : 26/01/2014 lúc 07:07:31(UTC)
ta

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 429

Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 4)

Thông báo mai lên đường học tập,
mười ngày cơm nước chẳng cần chi,
mù mịt tháng năm trời muốn sập,
ngày về chẳng thấy, thấy ngày đi.

Tây Ninh, Trảng Lớn cỏ bạt ngàn,
cắt hết đi dậm mấy vồng lang,
trồng lấy mà nhai cho đỡ đói,
miễn là còn sống chớ than van…

Ngày làm chết xác tối nằm lo,
xin được yên thân cũng chẳng cho,
mở mắt, ngủ ngồi nghe tiếng chưởi,
lý luận là thôi chúng bóp cò.

Đánh đập làm chi cho tốn sức,
cho vài viên đạn khỏe bàn tay,
tra tấn làm chi cho tổn đức,
độc dược chan cơm lại hóa hay…

Chuồng cọp, chuồng beo đồ cũ rích,
biệt giam cọng sản thiệt là tài,
qua đó xương trơ không còn thịt,
mười người sống một kể là may.

Những vua tranh đấu của ngày xưa,
vội trốn nơi đâu hỡi bọn lừa,
hãy xuống đường đi và tuyệt thực,
quan tài mua sẵn ở nhà chưa?!…

Lao động khổ sai, thôi cũng được,
không cho cơm nước là làm sao?
Đào lén chút khoai đem xử bắn,
nhân đạo văn minh ở chỗ nào.

Bình Tuy, Long Khánh hay Gia Trung,
Rừng cây xanh điệp điệp trùng trùng,
Thái Nguyên, Châu Mộc, Cao Bắc Lạng,
Vùi thân bao chiến sĩ anh hùng…

Anh được giấy về hay vượt trại,
tạm thời tìm chỗ thoát cho xong,
quê cũ một ngày ta trở lại,
đập tan tành ổ kiến chòm ong.

Theo quân qua nước Kampuchia,
có lối đi chẳng có lối dìa,
em rán băng mình qua đất Thái,
bình minh ló dạng ở bên kia…
ta  
#5 Đã gửi : 26/01/2014 lúc 07:08:48(UTC)
ta

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-07-2013(UTC)
Bài viết: 429

Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 5)

Ra đi em có nhớ hay không?
cả nước mình ngóng cổ mà trông,
mẹ bắt nồi khoai ngồi tựa cữa,
mâm cơm hai chén vợ trông chồng!

Chị bán chè xôi nơi xóm cũ,
chiều nay quang gánh dẹp sau hè,
sáng mắt, sáng lòng thêm chị nhỉ!
Bán nhà, bán cữa cũng lên ghe…

Xóm vắng chiều nay trâu nhớ ngõ,
Người chăn đã cắp nón lên đường,
đồng ruộng xác xơ còn gốc cỏ,
ở thời nghẹt thở, bước thời vương.

Tạm lánh xứ người vài năm đã,
mai kia tính chuyện sẽ quay về,
xóm cũ hương cau vừa thoang thoảng,
là ngày gặp lại giữa vườn quê…

Tiều phu xách búa lại lên rừng,
bước đi sỏi đá cũng rưng rưng,
lá níu bàn chân, cây muốn khóc,
nhìn về lối cũ dạ bâng khuâng.

Trường Sơn vách núi vẫn cheo leo,
hết băng qua suối lại tuôn đèo,
Hàn Tín nơi đâu ta dắt lối,
đường về Ba Thục mãi trông theo…

Ghe lưới chiều nay vô hợp tác,
của tư một phút hóa thành công,
giấy ký xong nghe lòng tan nát,
đất trời sự nghiệp hóa mênh mông.

Sửa bởi người viết 26/01/2014 lúc 07:09:30(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

xuong  
#6 Đã gửi : 29/01/2014 lúc 08:11:46(UTC)
xuong

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 8,813

Cảm ơn: 1 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 6)

Quê cha đất tổ ở mà thương,
rứt ruột ra đi nỗi đoạn trường,
dầu mỡ thôi mau ra bãi dấu,
dẫu muốn không cũng phải lên đường…

Thắp nhang khấn nguyện cùng trời đất,
Ông Bà Tiên Tổ, mả mồ Cha,
sóng bể dâng cao, sầu chận ngất,
đại dương vẫn đợi, vạn đường xa.

Thuyền ra đi bị hai lần cướp,
ước chừng qua khỏi đảo Côn Sơn,
đánh cá quốc doanh thành hải tặc,
cướp vàng, cướp bạc cũng còn hơn…

Cầu Rạch Ông đường ra Vàm Láng,
hai bên ruộng lúa ngập màu vàng,
ta đi trong tiếng hò ghe củi,
từ biệt quê hương, tạ xóm làng.

Nhà Bè nước chảy chia đôi ngả,
nẻo về Gia Định, nẻo Đồng Nai,
thuyền ta phát xuất cồn Duyên Hải,
Tân Thuận chiều qua nước đổ dài…

Phú Xuân bến cũ ghe chờ khách,
rừng Sác giấu quân lạnh đất sình,
Đồng Tranh đồn giặc đang yên giấc,
đò ta ra kịp chuyến bình minh.

Ghe miền Bà Rịa mũi cong cong,
chở nước quê hương nặng nỗi lòng,
nọ đá núi Dinh còn tạc dạ,
Ngày về cho bỏ hết chờ mong…

Núi Dinh mỏ đá cạnh rừng thưa,
Long Hương mình được mấy chuyến đưa,
sóng dậy chiều nay dồn cữa Cấp,
người về sương gió đã về chưa.

Bạn từ Phước Tĩnh bỏ quê đi,
rừng dương Long Hải vẫn còn ghi,
đường qua Đất Đỏ về Xuyên Mộc,
giặc thù giày xéo chẳng còn chi.

Đường chiều Láng Cát bóng người qua,
lạy tạ quê hương nặng nghĩa nhà,
bến cảng ghe qua trời rựng sáng,
ngày về sông núi vẫn chờ ta.

Rạch Dừa bến cá sóng mênh mang
kiếp gông cùm khổ cực lầm than
bỏ nước ra đi đời tỵ nạn
ngày về đâu ngại chuyện gian nan.

Thuyền chị nhổ neo cồn Bãi Giá,
Cần Thơ vọng mãi điệu ngày về,
Hậu Giang đất đẹp lòng trăng sáng,
Dào dạt vườn xưa mấy liếp quê.

Ninh Kiều bến nước chiếc thuyền con,
mấy điệu hò vươn giọng nước non,
vượt biển ra đi tìm ánh sáng,
tấm lòng yên nước đỏ như son.

Em từ Đà Lạt núi đồi xanh
thành phố sương mù mây tỏa quanh
tách bến ra đi chiều tắt nắng
quê hương ngày cũ dạ sao đành.

Em đi còn nhớ những đồi thông
Vi vút sương reo bếp tỏa hồng
mưa đá rơi rơi chiều khóc lá
nhìn về phương biển mặt trời hồng

Ai ra đi từ rừng Bảo Lộc,
bỏ lại sau lưng mấy luống trà,
hương bay tỏa ngát trời sương sớm,
năm châu bốn biển biết đâu là!

Người từ Long Khánh sình đất đỏ,
nhớ mái hiên nhà, khóm cà phê,
thấp thỏm ra đi trăng vừa tỏ,
đất người thả mộng nhớ chiều quê.

Từ Ban Mê Thuột xứ tây nguyên,
cây rừng lá phủ nắng nghiêng nghiêng,
gió mát tự do chào đón bạn,
ngày về hẹn lại mối tơ duyên.

Rừng cây báng súng nằm trong nắng,
nhắn nhủ người đi hãy trở về,
trút lửa cuồng phong đường đạn bắn,
diệt thù, cứu nước giữ trời quê.

Gành Hào dậy sóng cồn xao xát,
lồng lộng gió Nam tạt mạnh bờ,
con tàu lầm lũi chui qua sóng,
chở bao người nặng nỗi ước mơ.

Cà Mau rừng đước bóng âm u,
một chiếc thuyền con lướt nhẹ ru,
lòn lõi qua bao nhiêu đồn giặc,
đưa người vượt cảnh một chiều Thu

Huế buồn soi bóng nước sông Hương,
tiếng chuông Thiên Mụ vẳng đêm sương,
canh gà xao xác đêm vô tận,
xa nhau rồi chín nhớ mười thương.

Nhớ Nam Giao đêm ngập ánh trăng,
đường về thoai thoải dốc sơn lăng,
gió đẩy hương sen gờn gợn nước,
xa nhau rồi ai có nhớ chăng.

Khánh Hòa ai bỏ nước ra đi,
chim gáy đèo cao nghe Rù Rì,
cầu Đá lăn tăn chiều gợn nước,
tháp xưa làm bút nét son ghi.

Đồng Đế về trưa chân bước mỏi,
Hòn Chồng trông dãy núi Tiên Sơn,
chờ đợi lâu rồi đâu dám hỏi,
tạm thời vượt biển vẫn là hơn.

Dương liễu buồn soi bóng nước xanh,
Nha Trang mình như một bức tranh,
anh đi núi Một nằm ngơ ngác,
hẹn ngày về em sẽ gặp anh.

Đường qua xóm Chụt nắng trưa trưa,
Tô phở trứng non cạnh gốc dừa,
chị đi mang cả hồi hương cũ,
em về cát phủ một chiều mưa.

Ai có nghe chăng cầu chữ Y,
giặc bắn chìm ghe chở người đi,
xác trôi trên nước không cho vớt,
bao cảnh thương tâm chúng kể gì!

Vạn Lý Trường Không

Sửa bởi người viết 29/01/2014 lúc 08:15:03(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

thanks 1 người cảm ơn xuong cho bài viết.
phai trên 05-02-2014(UTC) ngày
phai  
#7 Đã gửi : 05/02/2014 lúc 06:39:04(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Khúc Thương Ca của người Vượt Biển (phần 7)

Ra đi ai nhớ nước Mê Kông,
cuồn cuộn phù sa ngập trắng đồng,
tam bản chèo đôi em vọc nước,
nghe như sầu rụng giữa không trung.

Từ Rạch Giá băng qua Thái Lan,
biết bao nhiêu khổ nhục lầm than,
cánh hoa tan tác theo giòng nước,
cũng dậy chiều nay trận gió ngàn.

Bao nhiêu người trong đáy biển sâu,
đại dương không chứa hết nỗi sầu,
cuồn cuộn sóng trào niềm uất hận,
đường về khu chiến, biết về đâu?

Cụ Đồ ơi hỡi! Cụ Đồ ơi!
biển Thánh, rừng Nho đã hỏng rồi,
đạo lý luân thường tan nát cả,
Ba Tri uất khí dựng lưng trời.

Ai cũng mơ thành Lục Vân Tiên,
đánh cho gian tặc phải đảo điên,
“Kiến nghĩa bất vi vô dõng giả”
muôn dân chờ đợi diệt cường quyền.

Đồng Tháp thù sâu dâng nước ngập,
U Minh uất hận đỏ bờ kinh,
chờ mãi người về lo phục quốc,
quê hương đượm lại nét thâm tình.

Vàm Cỏ Đông qua Vàm Cỏ tây,
đò xuôi Bến Lức lộng trời mây,
anh đi hoa nắng ngây thơ hỏi,
sung chín đầy sông ai hái đây?

Sung chín ngày về anh sẽ hái,
làm dưa đem bán chợ Cầu Bông,
phú quí công danh xin gác lại,
mang hình hài trả nợ núi sông.

Bình Tuy lửa cháy đỏ trên rừng,
anh hùng thất thế lệ rưng rưng,
gánh than đổi lấy đồng xu lẻ,
nửa đồng thuế nặng nửa đồng lưng.

Trở lại giếng xưa tìm lấy súng,
lau chùi lắp ráp giấu trên bưng,
kháng chiến đời ta thêm trẻ lại,
diệt thù cứu nước đẹp mùa Xuân.

Qui Nhơn Bình Định đất quê cha,
bạn bỏ vào Nam vượt biển qua,
uống nước dừa tươi trên xứ lạ,
Tam Quan mình! vạn dặm đường xa.

Tây Sơn còn nhớ đất Bình Khê,
ra đi tất phải có ngày về,
nghe tiếng voi xưa nguồn xứ thượng,
Quang Trung áo vải dạo đường quê.

Sa Quỳnh soi bóng nước biển Đông,
Quảng Ngãi mình em có nhớ không?
Đường Phổi, chè tươi mùa mía cũ,
vọng phu đá tạc vợ trông chồng.

Trăng soi bàng bạc đảnh Cù Mông,
đêm vắng đèo khuya lạnh nỗi lòng,
thuận gió buồm xuôi về Cỏ Ngựa,
đưa người cho kịp chuyến đò đông.

Tuy Hòa thành phố nét ngây thơ,
đất khách năm canh mộng dật dờ,
Đà Rằng nước chảy trôi thương nhớ,
người đi kẻ ở mãi mong chờ.

Cà Ná bạn đi cực lắm sao?
Tháp Chàm mờ nhạt bóng mây cao,
Phan Rang gió cuốn nên đồi cát,
non xanh nước biết đất anh hào.

Phan Thiết ơi hời! Phan Thiết ơi!
Ra đi là vượt mấy trùng khơi,
ngày về đẹp lắm câu sum hợp,
trăm họ mừng vui chuyện đổi đời.

Ai hay biển mặn hóa cồn dâu?
trên quê hương chẳng biết về đâu,
chỉ biết từng ngày mong với đợi,
Đà Nẵng người đi đọng nét sầu.

Long Toàn ngày ấy nhuộm màu hồng,
ai khóc người đi biệt núi sông,
sóng nước Cửu Long gờn gợn đỏ,
bao người mòn mõi đợi-chờ-trông.

Tàu vừa ra khỏi huyện Tiểu Cần,
công an rượt bắn bao nhiêu lần,
máu đổ trong khoang như nước ngập,
ghe như mãnh thú vượt phong vân.

Chiều ấy trên sóng biển Ba Động,
mũi thuyền ai hướng phía Đông Nam,
trước mặt bến bờ là đất sống,
sau lưng là lũ quỉ tàn tham.

Bạn có ngẩng đầu tư cố hương,
lòng quê gờn gợn nước sông Tương,
vườn xưa cầu khỉ ta thường vấp,
cúi mãi đầu đi vạn nẻo đường.

Vạn Lý Trường Không

Sửa bởi người viết 05/02/2014 lúc 06:40:17(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Ai đang xem chủ đề này?
Guest (3)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.172 giây.