Nghe đứa con trai út kể máy cắt cỏ của ông già Per bị hư, Quí nhân cơ hội qua bắt thân với người hàng xóm. Nhờ có chút năng khiếu kỹ thuật, Quí loay hoay sửa được chiếc máy đã quá cũ. Ông già Per hài lòng và tỏ ra phục anh chàng Việt nam nhỏ con nhưng nhanh nhẹn này. Sau đó Quí phụ giúp ông cắt xong cỏ ở mảnh sân vốn chỉ bằng phân nửa sân của nhà Quí. Bà Anne, vợ ông Per làm bánh tổ ong mời Quí cùng ăn và uống cà phê. Qua câu chuyện, Quí được biết ngôi nhà mà ông bà hiện ở là quà cưới do cụ cố ngoại cho bà Anne khi bà thành hôn với ông Per, một công nhân nghèo. Ông bà chỉ sinh được một người con gái. Cô này sau khi tốt nghiệp bác sĩ, đã tình nguyện sang làm việc ở Phi châu trong phái đoàn Hồng thập tự Na Uy. Đáp lại, Quí cũng kể về đất nước và gia đình mình cho ông bà nghe. Chợt ông già Per nói:
- Tao thấy mấy đứa con của mày thường chơi với bạn Na Uy. Không như gia đình trước, chẳng bao giờ!
Bà Anne nhanh nhẩu:
- Đâu có gì lạ, họ là người Trung Đông lại theo đạo Hồi, khắt khe lắm trong việc giáo dục con cái, nhất là với con gái.
Quí nhận ra ở vùng này, tuy hàng xóm sống cách xa nhau, tưởng như biệt lập hẳn nhưng thực tế, họ vẫn quan sát nhau. Dân ngoại quốc càng trở thành đích điểm cho bao cặp mắt tò mò của người bản xứ. Quí hạ dĩa bánh xuống bàn, thong thả giãi bày:
- Theo tôi nghĩ, mấy đứa nhỏ của tôi đều sinh trưởng ở Na Uy, được giáo dục trong học đường Na Uy, chịu ảnh hưởng của văn hóa Na Uy, do đó chúng nó đương nhiên phải có bạn Na Uy.
Ông già Per tự rót thêm cà phê vào ly mình, gật gù:
- Quan niệm như mày thật hữu lý. Ý tao không chủ trương phải quên nguồn gốc, nhưng là cần thích nghi với môi trường. Thôi, tao cứ lấy gia đình chủ cũ của nhà mày làm thí dụ vậy nhá. Đồng ý họ gốc người Iran nhưng cũng đã cư ngụ ở xứ sở này gần hai chục năm chứ ít sao. Vậy mà chẳng có chút gì gọi là ảnh hưởng của văn minh, văn hóa Tây phương cả. Lạ! Đứa con gái lớn khoảng đâu mười bảy, mười tám tuổi, học năm chót cấp ba, cứ thấy về đến nhà lại phải bỏ Âu phục, mặc quốc phục. Còn thằng con trai, tuy có vẻ phóng khoáng hơn, nhưng tuyệt nhiên cũng không thấy bè bạn với thanh niên Na Uy nào. Lạ!
Bà Anne góp chuyện:
- Đúng vậy, trước họ ở nơi khác không biết thế nào, nhưng ba năm về đây mà chẳng bao giờ qua lại với hàng xóm giống như gia đình mày và...
Ông Per cắt ngang:
- Của đáng tội, cũng một lần. Ấy là lần cuối cùng trước mấy ngày dọn đi, ông bố sang đây chào biệt, kể rằng con gái lớn đã về Iran từ tháng trước vì bà ngoại đã tìm được cho nó một hôn phu cùng quê quán và cũng gốc Hồi giáo. Bởi vậy họ phải bán nhà gấp để về nước lo đám cưới cho nó. Nhân dịp này nếu thằng con trai ưng đứa em họ 14 tuổi, con gái của người dì thì cũng cho cưới một thể. Họ tính sẽ không trở lại Na Uy nữa.
Quí ngạc nhiên thấy câu chuyện ông Per kể khác với những gì Quí được biết về gia đình chủ cũ qua người trung gian bán nhà ở ngân hàng. Tuy nhiên Quí không muốn nói ra. Ngồi hàn huyên thêm lúc nữa, Quí cáo từ. Khi Quí vừa bước ra hành lang thì ông già Per gọi lại:
- Quí, mày thắp loại đèn gì ở phòng giặt nhà mày mà kỳ cục quá vậy? Ban đêm tao thấy qua cửa kính cứ hết chớp đỏ lại lóe trắng, hết bật tím lại nhá xanh... như thể đèn mừng lễ Giáng sinh không bằng.
Quí cười:
- Tôi chỉ bắt hai ngọn nê-ông ngắn thôi; ánh sáng vàng cho đỡ chói mắt. Nhưng đêm ai bật đèn làm gì cho tốn điện!
Ông già Per cau mặt:
- Không lý tao quáng gà? Tao mới bảy mươi hai chứ mấy!
Bà Anne từ trong bếp nói vọng ra:
- Đã nhắc ông nhiều lần đi khám mắt lại, thay kính mà cứ khất lần mãi!
Trong bữa cơm chiều, Quí kể lại chuyện này cho vợ con nghe. Cả nhà đều cười, nói ông già Per lẩm cẩm rồi, thấy nhiều ánh đèn mầu là dấu hiệu Chúa sắp gọi về.
Mấy ngày sau trong tai Quí lúc nào cũng lùng bùng những âm thanh lạ. Khi thì văng vẳng tiếng trẻ sơ sinh khóc, lúc lại khàn khàn như lũ vịt đực kêu đàn. Nghe chồng than, Huệ bảo tại Quí hàng ngày nghe tiếng máy móc ở trong sở nên bị ám ảnh. Quí nhún vai:
- Anh làm trong nhà in hơn chục năm nay, đâu phải lính mới mà em giải thích gì... hay quá vậy!
Hiện tượng kéo dài khoảng hai tuần lễ, bực mình quá khiến Quí phải xin gặp bác sĩ chuyên khoa của xí nghiệp. Kết quả khám nghiệm, thính giác của Quí vẫn tốt. Dù khó chịu vô cùng, Quí đành tự nhủ phải tập làm quen với những âm thanh kỳ quái này vậy. Hoặc quên nó đi! Nhưng không dễ, lúc nào những tiếng động hỗn loạn này cũng như nghịch ngợm, phá phách trong tai. Quí muốn điên!
Một đêm Quí nghe rõ ràng có tiếng gõ cửa, lúc đầu có vẻ dè dặt, sau mạnh và gấp rút. Quí muốn đánh thức vợ nhưng sực nhớ câu Huệ vẫn trêu chọc mình, “màng nhĩ của anh thủng rồi,” lại thôi. Quí nhẹ nhàng nâng tấm mền đắp sang cho vợ, rón rén ra mặc áo khoác, tìm đôi giầy ống. Chắc có người bạn nào muốn ngủ hoang, ngại tiếng chuông đánh thức cả nhà? Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục nổi lên. Âm thanh sắc cạnh trong sự thinh lặng. Quí khẽ vặn chốt khóa, từ từ đẩy cánh cửa. Bàu trời tháng năm nhợt nhạt. Quí bước ra hẳn ngoài, nhìn trước, ngó sau. Tĩnh mịch. Quí không tin mình đã nằm mơ. Chợt nhớ câu chuyện ông già Per kể, Quí đi vòng ra bên ngoài gian phòng giặt, ngước mắt trông lên khung cửa kính. Tối om. Tư tưởng miên man, quay về với buổi lễ làm phép nhà, Quí thấy tội nghiệp cha Long, mới ngày nào khỏe mạnh, tươi trẻ, nay vẫn liệt giường. Gió thổi nhẹ mà buốt tận xương. Quí rùng mình nhiều lần. Khi bước lên bậc thềm hành lang để trở vào nhà, Quí bỗng thấy hai con đom đóm lượn trên nóc nhà để xe. Từ ngày ra ngoại quốc, lần đầu tiên Quí thấy lại loài côn trùng dạ quang này.
Sáng sớm, chuông đồng hồ báo thức đến lần thứ ba Quí mới lồm cồm ra khỏi giường. Huệ đã làm xong thức ăn buổi trưa để Quí đem theo tới sở làm. Thấy đã có sẵn nước sôi, Quí tự pha cà phê theo khẩu vị và châm điếu thuốc:
- Đêm qua anh thấy đom đóm.
Huệ bật cười thành tiếng nhỏ:
- Nếu anh nói gặp thiên thần hiện ra, có lẽ em tin hơn.
- Em nghi anh... xạo?
- Không phải, nhưng thứ nhất anh đi đâu ban đêm mà thấy được; hai nữa, đom đóm thường có vào những đêm thời tiết nóng, khoảng cuối tháng bảy hoặc qua tháng tám. Đàng này mới giữa tháng năm, đến như người ban ngày còn lạnh cóng huống hồ con sâu con bọ.
Quí không nói gì thêm, lẳng lặng cất bao thuốc lá vào túi áo. Huệ giúp chồng bỏ hộp thức ăn vào bịch nhựa:
- Anh nhớ chiều nay mình làm gì không?
- Gì?
- Chúa ôi, nếu em không hỏi thì lỡ công lỡ việc hết rồi. Qua Sotra xem gạch bông hạ giá đẹp đến cỡ nào để rồi còn tính!
- À... à nhớ chứ.
- Đón em ở sở lúc 4 giờ 15. Mới bàn với nhau tối qua, giờ đã quên. Ấy là việc sửa phòng giặt anh vẫn mong hơn mọi người.
- Anh nhớ mà!
- Em thấy anh độ này... sao ấy, lúc nào cũng như mất hồn. Anh thấy trong người thế nào?
- Khỏe! Khỏe như trâu!
- Thật không đấy?
Quí hạ giọng, nói sát bên tai vợ:
- Mỗi tối anh vẫn chứng minh đều đặn, thế không đủ cho em tin à?
Huệ trợn mắt:
- Lại nói bậy! Màng nhĩ đã thủng, bộ còn muốn thụt lưỡi nữa sao đây?
Quí vội lách mình ra khỏi cửa, cười lớn giọng. Tiếng cười thoáng vẻ gượng gạo.
Chiều hôm đó khi đến xem loại gạch bông được sản xuất từ Do Thái, Quí ưng ý liền. Sau khi thuận giá, sẵn tiền Huệ đặt cọc ngay. Tiệm hứa sẽ giao hàng tận nhà vào chiều thứ năm tuần tới. Thấy chồng vui, Huệ mừng. Về đến nhà hơi trễ, vợ chồng Quí thấy phòng của ba đứa con không có ánh đèn, biết chúng nó lại đi chơi cuối tuần. Trong khi Huệ hâm thức ăn, Quí xuống phòng giặt tính đo đạc lại để biết chắc chắn số gạch đặt mua đã đầy đủ. Đèn vừa bật sáng, tim Quí gần như ngừng đập khi Quí thấy cái máy giặt đang nằm giữa phòng. Quí hớt hải chạy lên gọi vợ. Huệ há hốc miệng, chẳng thốt được lời nào. Tuy chưa trao đổi với nhau nhưng trong đầu cả hai người đều không tin ba đứa nhỏ ở nhà đã tự động hợp lực chơi đùa thay đổi nơi đặt máy giặt. Vả lại chúng đi học cả ngày. Quí và Huệ cùng lấy hết sức vận chuyển chiếc máy về chỗ cũ nhưng không nổi. Thử cả chục lần chỉ nhúc nhích được vài phân. Quí nói trong hơi thở dốc:
- Chịu! Để anh cầu cứu chú Tư Giang Hồ.
Quí lấy máy điện thoại di động trong túi quần, bấm số. Không tiếng trả lời. Huệ ngồi trên chiếc ghế đẩu sốt ruột:
- Chắc không có nhà.
Quí kiên nhẫn:
- Hay là cuối tuần cha nội lại qua chầu chực bên chị Ba Giạng rồi. Không ngờ, già mà còn đa tình gớm!
Ít phút sau, từ đầu dây bên kia:
- A lô, Tư nghe đây!
Quí nói như reo:
- Trời! Tưởng đi vắng chứ, sao mãi không bắt máy?
- Kẹt trong toa lét. Có chuyện gì vậy?
- Rảnh không, tới giúp tụi này một tay... Hả?... Nói lớn hơn một chút, nghe không rõ... Ừ thì tai vẫn ù... Khiêng cái máy giặt. Từ nãy tụi này è cổ mà cuối cùng phải đầu hàng. Nặng khủng khiếp. Mà được không đã?
- Mua máy mới à?
- Không, máy cũ... Hả? Hả? À, chuyện dài, cứ tới sẽ biết! Ô kê, tụi này chờ! Chào, lát nữa gặp lại!
Không đầy nửa tiếng sau xe chú Tư Giang Hồ đã đậu cạnh bức tường bên ngoài gian phòng giặt. Nghe Quí kể xong, chú Tư đi tới đi lui, nheo mắt quan sát:
- Chắc tại cái sàn gỗ này nghiêng nên khi máy hoạt động dần dần nó trôi vào chỗ trũng hơn.
Huệ đính chính liền:
- Nhưng mấy bữa nay em đâu bật máy. Hơn nữa nếu...
- Ừa há...!
Tư Giang Hồ cũng bỏ lửng câu nói; tay gãi gãi mái tóc đã có nhiều sợi bạc.
Hì hục một lúc lâu ba người mới vần nổi cái máy giặt về chỗ cũ, nơi gắn ổ điện và bình thoát nước. Vợ chồng Quí giữ chú Tư ở lại dùng cơm. Huệ xào đĩa thịt bò và trộn thêm món gỏi tôm. Quí lấy trong tủ chai Hennessy. Huệ chỉ ăn chén cơm, kêu mệt rồi vào giường sớm. Quí và chú Tư tiếp tục đối ẩm. Hai người dường như đã quên chuyện cái máy giặt, chỉ to nhỏ về chị Ba Giang. Tư Giang Hồ vui một cách đặc biệt. Quá khuya Quí định mở chai rượu mới nhưng chú Tư cản lại. Quí lấy chăn đệm ra cùng ngủ ở phòng khách để nghe tiếp tâm sự của người bạn vong niên. Tuy vậy không đầy năm phút sau, tiếng ngáy đã vang dội trong căn phòng.
Quí đang ngon giấc bỗng bị lay dậy. Thoang thoáng thấy bóng đứa con trai út, Quí dụi mắt lè nhè:
- Sáng rồi cơ à?
Thằng bé ngồi sụp xuống, thì thầm:
- Chưa, bố! Nhưng... bác gì... quên tắt máy xe.
Quí tỉnh hẳn:
- Hả? Xe nào?
- Xe đậu ở cuối sân nhà mình, cạnh phòng giặt. Không phải xe của bố.
Vừa lúc đó chú Tư Giang Hồ tung mền, nói như hét:
- Xe tao!
- Cháu dậy đi.... tè, thấy xe bác vẫn còn nổ máy.
Tư đập mạnh tay vào túi quần, gắt giọng:
- Xạo mày! Chìa khóa xe nằm đây mà mày!
Tuy nói vậy Tư Giang Hồ cũng vội cài lại thắt lưng quần và hàng cúc áo. Cả Quí và chú Tư cùng chạy xuống sân, không kịp mặc thêm áo khoác. Quả thật tiếng máy xe đang nổ gầm gào. Khói cuộn lên bao phủ cả một vùng. Hai ngọn đèn pha phóng ra hai đường ánh sáng thẳng mạnh. Chú Tư luýnh quýnh mở cửa xe rồi lập cập mãi mới tra được chìa khóa vào ổ. Chiếc xe rít lên, giãy giụa thêm vài lần rồi mới chịu nằm yên. Quí sờ tay vào nắp đậy máy, vội giật ra ngay. Bỏng rát. Chú Tư quay cửa kính xe xuống, hất hàm hỏi Quí:
- Mày hiểu nổi không?
Quí lắc đầu nhưng cũng đáp liều:
- Chắc mát dây.
- Mày nói chẳng lọt tai tí nào. Chạm điện thì cháy bà nó rồi chứ còn đứng đấy mà nổ máy.
Quí gỡ gạc:
- Dân chôm chỉa xe cũng chỉ cần hai sợi dây máy xẹt vào nhau.
- Vụ đó khác.
- Khác sao?
Tư Giang Hồ nhún vai, lặng lẽ khóa cửa xe. Quí đi bên cạnh cũng không nói gì thêm. Trong tai Quí lại vọng lên tiếng trẻ khóc và giọng vịt đực khàn khàn. Trời đã ngả sáng.
*
Thấm thoát đã vào mùa hè. Vật dụng Quí đã mua sẵn sàng, chỉ chờ khoảng đầu tháng Bảy sẽ khởi công. Chắc chắn có chú Tư Giang Hồ và anh Trọng đến giúp. Quí và Huệ đã sắp xếp để cùng nghỉ hè vào một thời gian. Ba đứa con tham dự trại hè trên miền bắc Na Uy do công xã tổ chức cho những trẻ không có cơ hội du lịch xa.
Đúng ngày hẹn, từ sáng sớm chú Tư và anh Trọng đã lái xe tới. Người nào cũng đem theo bộ đồng phục màu xanh nước biển, thứ quần áo công nhân. Quí chỉ mặc chiếc quần jeans đã cắt cụt hai ống và áo mai ô xám, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai. Ba người ngồi trên thảm cỏ uống cà phê. Mặt trời đã lên cao nhưng nắng dịu và gió hây hây. Huệ đem ra rổ bánh mì nhồi thịt với cà rốt bào muối chua nhưng ai cũng nói không quen ăn sáng hoặc chờ đói bụng. Quí nhắc lại công việc sắp thực hiện:
- Đồ đạc tụi này khuân ra hết rồi, trừ cái máy giặt nặng quá thôi. Đầu tiên mình lột sàn ván ra hết, mới cũ gì cũng làm củi đốt lò sưởi. Lớp bên dưới có thể là đất ép hoặc xi măng mỏng, mình cuốc lên rồi đào sâu thêm khoảng...
Chú Tư Giang Hồ cắt ngang:
- Thôi cha, bộ làm hết bữa nay sao mà thuyết minh dữ vậy! Tới đâu, tùy cơ ứng biến đến đó. Bây giờ, nhào dô!
Ba người đàn ông bê bổng cái máy giặt đặt ra hành lang. Sau đó mỗi người cầm một chiếc xà beng để nạy từng miếng ván. Công việc tiến nhanh. Thỉnh thoảng Huệ ghé vào mời các anh nghỉ tay xơi bánh, lại bị đuổi lên nhà. Huệ chỉ cười xòa. Đến khoảng giữa trưa thì sàn gỗ đã được dọn sạch. Bên dưới gồm những tấm gạch to bản xếp khít nhau. Bỗng Quí xây xẩm mặt mày, tai đầy những âm thanh kỳ quái. Anh Trọng chạy lại đỡ Quí, dìu ra ngoài sân. Nắng hè gay gắt nhưng gió mát. Quí tỉnh lại, ngơ ngác không hiểu lý do mình lại ngồi trên thảm cỏ. Trước những câu hỏi chăm sóc của hai người bạn, Quí chỉ cười sằng sặc khiến họ nghĩ vừa rồi Quí đã đóng kịch.
Cơm nước nghỉ ngơi xong ba người tiếp tục phần vụ. Việc gỡ các viên gạch không khó khăn chỉ cần nhẹ tay vì Quí muốn dùng lại để lát lối đi lên vườn. Chợt Quí thấy một đường dây điện bắt từ một ổ cắm được ngụy trang bằng một cái khay đựng bột giặt. Dây điện này nằm trong một ống nhựa màu đen lớn bằng ngón chân cái, chạy ngầm vào lòng đất. Quí gọi:
- Hai ông lại xem này, hình như đã có sẵn hệ thống dây cáp.
Chú Tư Giang Hồ vội đặt chồng gạch xuống dưới chân, lắc đầu:
- Chắc không phải... À thôi rồi, thằng chủ cũ muốn câu điện lậu đây mà. Mánh kiểu này, sức mấy công an điện lực khám phá nổi.
Anh Trọng chùi tay vào hai bên hông quần, cười:
- Coi chừng... mìn đấy, nổ thì bỏ mẹ.
Quí lấy xẻng xúc lớp đá vụn bên trên. Ống nhựa đựng dây điện không nằm ngang nữa mà đâm thẳng xuống. Chú Tư và anh Trọng phụ với Quí. Đất bên dưới tơi, khô chứng tỏ mới được lấp không lâu lắm. Bỗng đầu chiếc cuốc của Trọng đập phải chất gì cứng. Trọng nhường chỗ để Quí dùng xà beng dộng xuống thăm dò. Biết chắc có vật khác lạ bên dưới, ba người ra sức đào xới các lớp đất, mở rộng thành một cái hố sâu. Một lúc sau hiện ra mặt nắp của một chiếc tủ mà chiều dài cũng khoảng thước rưỡi. Quí lấy chân hất mấy cục đất sót lại, nửa đùa nửa thật:
- Kho tàng! Dân đạo Hồi cũng hay giấu của giống như người Tàu. Cầu trời một tủ... vàng thì đời lên hương!
Vẻ hoài nghi hiện trên nét mặt của chú Tư Giang Hồ và anh Trọng. Hai người như nghe rõ nhịp đập của trái tim và hơi thở dồn dập của nhau. Trọng bước tới sát sau lưng Quí:
- Tao đã nói mà, vợ chồng mày mua được căn nhà này là hên vô bờ bến.
Chú Tư tặc lưỡi:
- Thì cứ mở ra! Ơ hay hai thằng này, đứng đấy mà mơ mộng giầu sang!
Rồi cả ba người cùng bấm mấy đầu ngón tay vào thành nắp tủ, bặm môi, nhìn nhau. Quí đếm:
- Một, hai, ba!
Nắp tủ bật mạnh lên. Khí lạnh ùa ra. Bỗng ba người cùng hét lên:
- Trời!
- Ớ!.. ới!
Dường như không ai đứng dậy nổi, cứ lết giật lùi; miệng lắp bắp không thành tiếng. Cả ba bộ mặt xám ngắt.
Làn hơi mỏng bốc lên từ chiếc tủ bay lên, tan loãng. Sau những phút khiếp đảm, Tư Giang Hồ tỉnh hồn lại được trước, cầm chiếc xà beng, cẩn trọng tiến lại. Trong lòng tủ hiện rõ dần một tử thi. Hai cánh tay của xác chết giơ lên giống hai thanh củi với các ngón tay cong lại như đang cào cấu không gian. Khuôn mặt người chết tuy bị đậy dưới lớp băng nhưng vẫn rõ nét. Một người con gái. Làn da dính sát xương mặt xếp thành những nếp không hiểu do sự đông đá hay vì những đớn đau cùng cực khi người này qua đời. Tóc người chết phủ dài xuống tận vai, bệt lại như những nắm rơm. Cặp mắt không khép kín, cố trợn lên. Đầu lưỡi lòi khỏi hai hàm răng trắng mởn mà thịt lợi đã co lên, xám đen. Xác chết được quấn bằng những lớp vải màu sặc sỡ. Đôi ống chân bị gập lại dưới đùi như để cho thân hình vừa vặn với kích thước chiếc tủ.
Tư Giang Hồ giật mình khi có bàn tay đặt trên vai. Trọng và Quí cũng đánh bạo mon men lại.
- Báo... báo... cảnh sát!
Không biết ai đã thúc giục, Quí làm theo một cách máy móc. Tay Quí run run khi cầm máy điện thoại di động, bấm số cấp cứu. 112. Từ đầu dây bên kia giữa những âm thanh ồn ào, tiếng của một người đàn ông cố gắng nói lớn, hỏi thêm một vài chi tiết. Quí nghe rất rõ và trả lời được dù với giọng còn đầy kinh hoàng. Vô tình Quí không để ý tai mình đã hết ù từ lúc nào. Khoảng gần nửa tiếng sau, một đoàn xe cảnh sát hú còi chạy đến. Những sợi dây đỏ liền được giăng ra, cô lập khu vực. Hai nhân viên an ninh mặc thường phục hỏi cung tại chỗ trước hết Quí rồi Trọng và Tư Giang Hồ. Trong cách diễn tả rõ rệt ba người đàn ông Việt Nam này tiếp tục hiện hữu trong cơn chấn động.
Lúc đó chẳng ai quan tâm đến Huệ vẫn ngồi như thân tượng đá trên thềm hành lang.
Các nhật báo hôm sau đều chạy trên trang nhất hàng chữ lớn, đậm nét: Tử thi trong tủ đông lạnh - và đăng hình gian phòng giặt, ngôi nhà với bài tường thuật:
“Trong khi sửa sang sàn phòng giặt, chủ nhân (gốc người Việt) của ngôi nhà cùng với hai người bạn đồng hương vô tình đào thấy một chiếc tủ đông lạnh được chôn sâu trong lòng đất. Xác một cô gái nằm trong tủ này mà theo nhà chức trách đã chết cách nay chưa đầy một năm. Cảnh sát trưởng cho biết có nhiều vết tích trên tử thi khiến khả nghi đây là một vụ án mạng. Sự kiện gây kinh ngạc hơn nữa là nạn nhân đang mang thai. Cũng theo cuộc điều tra sơ khởi, nạn nhân là người Iran, quốc tịch Na Uy, khoảng 17 tuổi, cựu nữ sinh trường trung học cấp 3 thành phố. Bổn báo phóng viên sau khi cố công tìm gặp một số học sinh đồng khóa với cô gái, đã thu thập được thêm chi tiết là thiếu nữ này trong thời gian đi học, đã từng có mối liên hệ tình cảm sâu đậm với một bạn trai Na Uy cùng lớp.
Gia đình nạn nhân gồm cha mẹ và người em trai đã bí mật rời Na Uy từ tháng Giêng năm nay nhưng dư luận không tin họ đã trở về quê quán Iran. Dấu vết cuối cùng của gia đình này trên đất Na Uy mà nhân viên trung gian bán nhà tiết lộ là số trương mục của người cha thuộc về một ngân hàng Thụy sĩ. Chức quyền Na Uy đã nhờ cơ quan hình cảnh quốc tế - Interpol - truy lùng tung tích gia đình nói trên.
Thời gian gần đây đã xảy ra trong giới tín đồ Hồi giáo cư ngụ tại Bắc Âu những vụ hành quyết con cái, vốn được mệnh danh là giết vì danh dự, khi những đứa trẻ này không tuân theo sự cưỡng đặt của gia đình trong vấn đề tình cảm và hôn nhân.
Phải chăng cô gái bị chôn trong tủ đông lạnh này cũng là nạn nhân của một hủ tục cuồng tín?
*
Cha Long hạ tờ báo xuống bàn. Khuôn mặt cha tươi tỉnh và hồng hào trở lại. Chỉ mới hôm qua, sáng nay cha Long đã biến đổi khác hẳn. Cha gọi điện thoại về nhà anh Trọng, nơi nghe nói gia đình Quí đang tạm trú, định hẹn giờ để đến thăm và chia sẻ hoàn cảnh. Không ai trả lời. Cha Long đặt máy xuống; miệng hát nhỏ một điệu nhạc thánh ca.
Trong lúc đó vợ chồng Quí đang ngồi trong ngân hàng, nói chuyện với nhân viên trung gian về việc bán gấp ngôi nhà...
HOÀI MỸ