Sinh viên Nguyễn Phương Uyên bị đánh trong trại giamSinh viên Nguyễn Phương Uyên (http://nguyentuongthuy2012.wordpress.com)Hôm qua, 26/04/2013, bà Nguyễn Thị Nhung – mẹ của sinh viên Nguyễn Phương Uyên, 20 tuổi, vào trại giam Long An thăm con, bị tạm giam từ cuối tháng 10/2012, để chờ đưa ra xét xử, vì bị cáo buộc « Tuyên truyền chống Nhà nước », sau vụ rải truyền đơn tại khu vực cầu vượt An Sương (Sài Gòn) ngày 10/10/2012, lên án các bất công trong vấn đề đất đai cũng như việc Trung Quốc gây hấn ở Biển Đông.
Khi gặp con, bà Nhung rất bất ngờ vì thấy nhiều thương tích trên cơ thể con mình và được cô Nguyễn Phương Uyên kể lại đã bị đánh đến ngất trong tù. Đây là điều khiến bà Nguyễn Thị Nhung hết sức bất ngờ, vì trước đó cán bộ trại giam cho biết cô Phương Uyên bị lên cơn co giật vì động kinh. Trả lời RFI Việt ngữ, bà Nguyễn Thị Nhung kể tả lại sự việc, bày tỏ sự lo sợ của bà đối với an toàn tính mạng của cô Nguyễn Phương Uyên trong trại giam và kêu gọi sự giúp đỡ của công luận :
Tải để nghe bà Nguyễn Thị Nhung, mẹ cô Nguyễn Phương Uyên Bà Nguyễn Thị Nhung : Tự dưng anh Đinh Công Trí (cán bộ trại giam), anh ấy nói với tôi là con của chị cách đây ba hôm, có bị lên cơn co giật, giống như là động kinh. Thì tôi rất là bất ngờ. Con của tôi từ nhỏ cho đến lớn không có gặp chứng bệnh lạ đó, nó chỉ bị cận thị thôi.
Sau khi được giải quyết thăm gặp, được gặp bé, thì thấy ở trên người bé có nhiều vết bầm tím, trên cổ, trên ngực, trên tay, thì tôi mới hỏi : Con làm sao mà bị thâm tím như vậy ? Con tôi nó nói rất là thương tâm : Mẹ ạ, con bị người ta đánh, người ta đạp vào bụng, người ta đánh nhiều lắm, đánh con ngất xỉu luôn. Tôi mới hỏi là : Tại sao con bị đánh ? Con bé im. Nó rất là hiền. Ngày xưa đến giờ nó sống với bao nhiêu người, chưa bao giờ có ai phàn nàn gì hết, mà hôm nay, tự dưng lại bị đánh, thì nó nói là : Con không làm gì hết, tự nhiên mấy người đó gây sự, rồi xông vào tấn công con, cho đến lúc con xỉu luôn, mới được quản giáo can thiệp đưa đi cấp cứu.
Sau khi tôi gặp cháu, thì tôi đi ra tìm gặp anh quản giáo này. Tôi mới hỏi là : Tại sao lúc đầu anh không nói đúng sự thực, mà anh chỉ nói là con tôi lên cơn động kinh. Rõ ràng là con tôi bị đánh rất là dã man, không phải tự nhiên con tôi bị như thế. Tôi là một người mẹ thấy con mình bị đánh như vậy, như anh là một người cha, thấy con anh bị đánh, vậy thì anh nghĩ sao, mà anh không nói đúng sự thật. Thì ông ấy trả lời là : Tôi không có trách nhiệm báo cáo với chị, trình báo cho chị. Thì tôi cũng nói là anh đừng có làm sao để người khác bức xúc. Trong vấn đề này, tôi bức xúc, tôi sẽ đưa lên công luận, tôi sẽ trả lời với báo đài tất cả những việc đã xảy ra với con tôi. Tôi là một người mẹ, nhìn thấy con mình thế này tôi rất đau lòng. Ông ấy chỉ nói là : Tôi không có trách nhiệm báo cáo cho chị, còn là tôi đã xử lý người mà tấn công bé Uyên, tôi cắt thăm gặp, cắt thăm nuôi. Như vậy, chị có hài lòng chưa ?
Ở trong trại giam, tình hình chăm sóc sức khỏe hiện tại như thế nào thì tôi không được biết.
RFI : Hiện nay, Phương Uyên sau khi bị đánh, thì điều kiện giam giữ như thế nào ?
Bà Nguyễn Thị Nhung : Trước khi bị đánh, thì bé Uyên vẫn được giam chung với hai người, còn bây giờ, sau khi bị đánh, cũng vẫn giam chung với hai người, mà theo như lời của anh quản giáo nói, thì là hai người khác. Mà thật sự, tôi rất là lo sợ, dù là hai người nào, thì cũng rất là lo sợ. Việc bên trong thế nào, thì thật sự tôi rất là mù mờ, sau khi được thăm gặp con. Phải nói là tôi rất hoang mang lo sợ cho tình hình sức khỏe của cháu bây giờ, cũng như sắp đến. Qua cái lời của anh quản giáo này, nói rằng, có xẩy ra chuyện gì, thì ở đây có bác sĩ chăm sóc. Tôi có nói là : Đánh con tôi như vậy, có chuyện gì các anh nghĩ sao ? Trong khi con tôi là một đứa con gái, trước giờ bé rất là hiền, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, mà tại sao mấy anh không quản lý chặt chẽ, mà đợi cho… (Người ta) Nói là giam cùng với tù hình sự gì đó. Tôi không tin, thật sự là tôi thấy cái việc đó nó mù mờ làm sao.
Với những gì đã xảy ra với con tôi trong thời gian vừa qua, cũng như cái ngày hôm qua, thì thật sự với gia đình tôi cũng là một nỗi kinh hoàng, một nỗi sợ, rất dai dẳng, phải nói là, sau khi gặp con, cảm giác ác mộng rất lâu. Lo sợ cho nó, lo sợ tột độ. Cho nên, tôi cầu mong tất cả các tổ chức cá nhân nào trong phạm vi có thể, cố gắng giúp đỡ gia đình tôi trong giai đoạn này, bảo vệ được sự an toàn của con tôi. Tôi cũng cầu mong tổ chức nào có thể can thiệp, ngăn chặn những việc xẩy ra có thể xấu nhất với con tôi. Đó là một điều tôi mong muốn nhất.
Theo thông tin của gia đình, vụ án xét xử hai sinh viên Nguyễn Phương Uyên và Đinh Nguyên Kha, 25 tuổi, người bị bắt cùng đợt với Nguyễn Phương Uyên trong vụ án rải truyền đơn tại cầu vượt An Sương, sẽ diễn ra vào ngày 16/05 tại tòa án Long An.
Trả lời RFI Việt ngữ, bà Nguyễn Thị Kim Liên, mẹ của anh Đinh Nguyên Kha, bày tỏ nỗi lo ngại rất lớn của bà việc Đinh Nguyên Kha bị cáo buộc tội khủng bố :
Bà Nguyễn Thị Kim Liên : Trong khi cáo trạng đã đưa, đã có kết luận điều tra, rồi tới ngày hôm nay, đã có ngày xử là 16/05, tôi không hiểu họ muốn làm gì với Đinh Nguyên Kha nữa. Hôm 20/03, tôi xuống tòa án hỏi, thì họ nói là đi (rời trại giam tỉnh) vào ngày 20/03, đi đúng một tháng, đặng 20/04 trở lại để xử. Thì bây giờ khi luật sư vào gặp Đinh Nguyên Kha, thì những cán bộ ở trại giam trên Sài Gòn nói là, không được hỏi về vấn đề khủng bố, tại vì tội danh « khủng bố », họ đang điều tra. Họ cấm không cho luật sư hỏi thằng Kha về khủng bố, mà chỉ nói về điều 88 thôi.
Tôi nghe là tôi chết điếng rồi. Tôi rất là sợ, tôi mong muốn đưa ra công luận lên tiếng dùm con tôi. Tại vì họ tịch thu đồ ở đây,... chỉ là thuốc súng, mỗi thứ 50, 70 gram mà, tổng cộng là có 230 gram gồm bốn năm thứ, mua ở chợ Kim Biên, có biên bản khai đàng hoàng luôn. Tôi còn giữ biên bản. Không ai tin là mua ở chợ Kim Biên mà chế được bom. Trong khi ở quê tôi, Tết nào nó (anh Đinh Nguyên Kha) cũng chế pháo bông, thuốc pháo nổ lẹt đẹt, như ngoài Bình Đà, ngoài miền Bắc vậy đó. Ai cũng biết hết trơn.
Bây giờ, tôi chỉ mong là mọi người chia sẻ dùm, có ý kiến lên tiếng dùm con tôi vậy thôi. Tôi nghĩ rằng, họ chụp mũ con tôi đặng cho nước ngoài nghe « khủng bố » là họ ghét bỏ gia đình tôi, ghét bỏ nó.
RFI xin cảm ơn bà Nguyễn Thị Nhung và bà Nguyễn Thị Kim Liên.
Source: RFI