logo
Men for what watch? Watch, watch and call. A tool that is used for timing on breitling replica the wrist. Men wear watches what kind, starting from the basic color and size, have their own right watches, you can follow the watch's color, shape, value, occasions to carefully match their own clothing. For the choice of rolex replica a watch, the first to look at and their identity are consistent with a rural old people wear watches, a bit unrealistic, even if there is, it would have been too ostentatious. A Multi Millionaire owner, wearing a few hundred dollars of high imitation table also lost their identity, and even make friends on their own business is not good. In the formal social occasions, watches are often regarded as jewelry, for usually only ring a jewelry can be worn by rolex replica uk men is respected. Some people even stressed that: "the watch is not only a man's jewelry, but also men's most important jewelry." In western countries, watches, pens, lighters was once known as adult men "three treasures", is every man even for a moment can not be away from the body.

Chào mừng các bạn! Mong bạn Đăng nhập. Xin lỗi bạn, tạm dừng việc đăng ký mới.►Nhấn hình ảnh nhỏ sẽ hiện ảnh lớn ‹(•¿•)›

Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
phai  
#1 Đã gửi : 01/08/2013 lúc 06:11:46(UTC)
phai

Danh hiệu: Moderate

Nhóm: Registered
Gia nhập: 21-02-2012(UTC)
Bài viết: 13,123

Cảm ơn: 4 lần
Được cảm ơn: 3 lần trong 3 bài viết
Chị Xuân là mẫu người phụ nữ rất năng động. Mười lăm năm trước chị quyết định bỏ công việc làm ở

ngân hàng với mức lương khá cao để theo học nghề nail. Chồng chị, kỹ sư điện có việc làm ở một hãng

lớn, không đồng ý nhưng không thể ngăn cản chị được. Với nghề nail đang lên lúc đó, chị Xuân rất thành

công. Bắt đầu làm thợ ăn chia, nhưng nhờ khéo tay, tiếng Anh lại khá, mức thu nhập cứ tăng dần đến lúc

hơn cả anh Tâm chồng chị. Chẳng bao lâu chị

sang một tiệm nail và chỉ hai năm sau chị làm chủ ba tiệm lớn. Công việc làm ăn của chị phát đạt nhanh

chóng khiến anh Tâm phải khâm phục. Có lần anh tâm sự: “Trong vấn đề kinh doanh, nhà tôi rất giỏi, làm

chuyện gì cũng thành công. Có lần cô ấy dùng hết tiền tiết kiệm để sang cái tiệm mới ở trong mall, tôi rét

quá nhưng cũng phải nghe theo. Một năm sau, nhà tôi quyết định chuyển nhượng lại cho người khác.

Tính ra, tiền lời gấp mấy lần gửi trong ngân hàng. Chúng tôi mua căn nhà trên ba trăm ngàn, còn một

năm nữa là trả xong. Cũng là công lao của nhà tôi”.

Năm năm sau, tôi tình cờ gặp lại anh Tâm tại cơ quan xin tiền thất nghiệp. Nhân lúc chuyện trò tâm sự

bên ly cà phê nóng, anh Tâm thố lộ với tôi về một nỗi niềm không biết tỏ cùng ai. Và đây là câu chuyện

của anh.

“Anh biết không, cũng vì thành công quá dễ dàng nên nhà tôi ngày càng say mê công việc kinh doanh.

Việc gia đình cô ấy bỏ phế cho tôi. Mỗi ngày, năm giờ chiều tôi rời hãng, ghé qua nhà trẻ đón con về tắm

rửa cho chúng rồi làm bếp, vì hơn tám giờ cô ấy mới về đến nhà. Cuối tuần nhà tôi càng bận rộn vì tiệm

đông khách hơn ngày thường. Chúa nhật phải đi mua hàng và làm sổ sách, lương bổng cho nhân viên.

Những bữa cơm gia đình thưa dần. Nhà tôi thích ăn ở nhà hàng, tôi thì thích cái cảnh vợ chồng, con cái

quây quần bên bàn ăn. Tôi bị thất nghiệp một năm, xin được việc làm vài tháng lại bị thất nghiệp tiếp.

Trong thời gian đó, tôi học nấu nướng đủ món với hy vọng bữa ăn ngon sẽ giúp duy trì được những bữa

cơm tối sum họp gia đình. Nhưng tôi hoàn toàn thất bại. Nếu không chê thức ăn “nuốt không vô”, thì nhà

tôi cũng viện cớ bận đi đây, đi đó phải về trễ. Nhiều lần nhà tôi nói: “Nếu anh không thích ra ngoài thì mấy

cha con cứ ăn ở nhà. Em đóng cửa tiệm xong, ghé ăn đâu đó rồi về nghỉ ngơi khỏe hơn. Tại sao anh cứ

quan trọng bữa ăn để vợ chồng buồn phiền nhau hoài. Đối với em, việc kiếm tiền là quan trọng hàng đầu.

Không như thế làm sao có tiền lo cho con cái được sung sướng, đầy đủ, ăn học đến nơi đến chốn, và

trả hết nợ nần. Bây giờ còn trẻ thì ráng làm để có tiền hậu thân, sau này đến tuổi già, vợ chồng tha hồ

hưởng hạnh phúc”. Với luận điệu đó, tôi đành chịu thua vì không muốn cãi nhau, nhưng trong lòng lúc

nào cũng buồn bực. Bây giờ nhà tôi làm nhiều tiền, mà cái lý thì bao giờ cũng thiên vị đồng tiền.

Càng có tiền, cách sống của nhà tôi càng thay đổi. Hồi xưa đi xe gì cũng được, miễn sao đừng chết máy

dọc đường. Giờ thì mỗi năm mỗi đổi xe đời mới, hiệu đắt tiền. Cô ấy còn có ý định sẽ mua căn nhà lớn

hơn, đẹp hơn. Riết rồi vợ chồng không nói chuyện với nhau được nữa vì quan niệm sống và cách suy

nghĩ hoàn toàn khác biệt. Tiền bạc thì có, nhưng hạnh phúc cứ hao mòn dần. Lúc nào nhà tôi cũng lấy lý

do là phải chuẩn bị từ bây giờ để đến tuổi về hưu mới có đủ tiền đi du lịch đó đây, tận hưởng niềm vui

trong cuộc đời còn lại. Không biết niềm vui khi về già có hay không, chứ hiện tại cha con tôi cứ phải ăn

những bữa cơm buồn tẻ vì thiếu vắng một người đàn bà rất quan trọng đối với chúng tôi. Hình như mỗi

ngày mẹ của các con tôi càng bước xa cái nôi êm ấm của gia đình. Có phải tôi là người bảo thủ, không

theo kịp trào lưu mới nên đã đánh mất hạnh phúc của mình? Hay tôi là người chồng nhu nhược không đủ

bản lĩnh mà cũng chẳng có khả năng hái ra tiền, nên không thể thuyết phục được vợ mình?”.

***
Bạn thân mến,

Nghe những lời tâm sự trên, tôi cảm nhận được nỗi buồn của anh Tâm. Trên đời này ai cũng mong được

hạnh phúc, nhưng không ít người vì quan niệm sai lệch đã vô tình đánh rơi niềm hạnh phúc của mình.

Sự thành công về tài chánh là một yếu tố quan trọng, nhưng nếu không biết đặt hạnh phúc gia đình làm

trọng tâm, thì chính tiền bạc lại là mục đích cuộc đời của họ. Ai cũng muốn có những tiện nghi trong đời

sống, sự mong ước này chính đáng và thường thì không bao giờ có giới hạn.

Trước đây, tôi tình cờ gặp lại vợ chồng người bạn cũ và từ đó những ngày cuối tuần chúng tôi thường tụ

họp ăn uống, cũng là dịp để tâm sự những chuyện vui buồn. Anh chị có hai đứa con, nhỏ nhất mười một

tuổi và lớn nhất mười hai tuổi. Anh chị thường nói “ tôi chỉ mong đến ngày các cháu ra trường, có việc

làm, nhà cửa trả dứt là vợ chồng hưởng nhàn, không cần làm hai, ba job như bây giờ. Nếu lúc đó còn

khỏe thì làm part-time để dành thì giờ đi du lịch…”. Vậy mà bây giờ – hơn mười lăm năm rồi – anh chị

bạn đã có nhiều hơn những điều ngày xưa mơ ước – con cái đã có gia đình, chẳng những đã trả dứt nợ

nhà đang ở, mà còn mua thêm hai căn nhà khác để cho mướn – nhưng anh chị chẳng hề làm việc

part-time mà còn overtime. Chẳng hề đi du lịch mà cả việc nghỉ ngơi đôi ngày thăm bà con vào dịp lễ hay

tết cũng không. Có lần tôi hỏi chị có nhớ điều mơ ước khi xưa không, chị trả lời với nụ cười thản nhiên:

“Nhớ chứ, nhưng bây giờ tình hình kinh tế đang khó khăn, chiến tranh chưa biết sẽ nổ ra lúc nào, còn làm

ra tiền thì phải ráng làm để khi già yếu còn có tiền mà sống thoải mái…” Anh chồng nói trong tiếng thở

dài: “Tôi cũng đã từng hỏi như thế, nhưng bà ấy cứ bắt phải làm, tôi mà làm ít thì bà nói đàn ông gì mà

biếng nhác…”.

Con người thường như vậy. Bệnh tật. Chết chóc. Chia lìa. Đó là những điều có thể xảy ra cho mọi người

bất cứ lúc nào, thế mà có mấy ai chịu gìn giữ hạnh phúc – là sự đầm ấm gia đình. Vợ chồng con cái

quây quần bên mâm cơm, ngồi xem chung một đoạn phim hay, thỉnh thoảng đưa nhau đi ăn uống ở nhà

hàng nơi mà cả nhà đều thích, hoặc dành thời gian đi chơi chung ít nhất là một lần trong năm... Đây là

những gì mà anh chị Tâm Xuân có thể làm được ngay bây giờ nếu chị không quá mãi mê theo đuổi việc

kinh doanh. Vậy mà chị cứ đặt chỉ tiêu cho một ngày nào đó thật mơ hồ.

Người bạn thân vừa gửi cho tôi một bài dịch với đề tựa “Đoàn tàu và sân ga”. Xin trích một đoạn để thay

lời kết cho bài viết này:

“…Hồi mười tám tuổi chúng ta thường tự hứa với lòng mình, ráng học xong, thi đỗ, lên được chức này,

tước nọ. Rồi khi lập gia đình, chúng ta lại lên kế hoạch, đưa đứa con út vào đại học, mua chiếc xe mới

450 SL Mercedes-Benz, trả xong nợ cái nhà, sau đó để dư một số tiền hậu hĩnh để về hưu. Lúc ấy,

chúng ta có thể xoa tay mãn nguyện, tôi đã vào đến sân ga. Thế là xong! Cuộc hành trình chấm dứt! Và

từ đó trở đi ta sẽ sống mãi trong hạnh phúc thần tiên”.

Có phải vậy không?

Nhưng chẳng bao lâu chúng ta nhận ra rằng, chả có nhà ga nào trong cuộc đời này cả. Chả có một nơi

nào trên mặt đất này để chúng ta đến một lần chung cuộc! Cuộc hành trình là một niềm vui, nhà ga là ảo

ảnh, nó liên tục chạy xa chúng ta. Ngày hôm qua là kỷ niệm, ngày mai là giấc mơ. Hôm qua đã là hoàng

hôn tàn lụi, ngày mai vẫn là bình minh mơ hồ. Chỉ có hôm nay. Hôm nay mới có đủ ánh sáng để yêu và

để sống”.

Trần Yên Hạ
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.

Powered by YAF.NET | YAF.NET © 2003-2024, Yet Another Forum.NET
Thời gian xử lý trang này hết 0.098 giây.